Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1327: Chap-1328




Chương 1328: Đều Là Vì Anh Ấy, Cám Ơn!​

CHƯƠNG 1328: ĐỀU LÀ VÌ ANH ẤY, CÁM ƠN!

An Kì cười, Hắc Muội là thật lòng thích cô ấy, cô ấy có thể nhìn ra được.

Trước đây lúc còn chưa gặp chuyện, luôn chọc giận cô ấy, luôn cãi nhau với cô ấy, còn tranh giành đàn ông với cô ấy.

Nhưng lần đó cô bị đánh, cô ấy còn mắng Sở Giản, trong lòng của Hắc Muội có lẽ là cô còn quan trọng hơn Sở Giản.

“Ha ha ha, Hắc Muội ăn nhiều một chút, ăn no rồi thì chị sẽ dạy võ cho em, chị còn có thể dạy em đó.” An Kì nói.

“Vậy thì tốt quá, nhưng chị An Kì à, bây giờ em phải đi học, về nhà còn phải nấu cơm, có thể sẽ không có nhiều thời gian như vậy, em lo là mình sẽ theo không kịp, cho nên tối còn phải chuẩn bị bài trước nữa. Đợi em chuẩn bị xong thì chị dạy em nha.” Hắc Muội nói rất nghiêm túc.

“Được.” An Kì đồng ý, có lẽ là cô đã thay đổi thái độ với Hắc Muội nên càng nhìn Hắc Muội càng thấy dễ thương.

Bữa cơm tiếp theo cũng đã hai giờ chiều.

Mục Uyển đang trò chuyện với bọn Lã Bá Vĩ, Hạng Thịnh Duật xử lý mọi chuyện.

“Cô không đi xem anh ta sao?” Lã Bá Vĩ nói với Mục Uyển.

“Có gì mà anh ấy không làm được, cũng không cần tôi giúp.” Mục Uyển trả lời, nói không được là trong lòng cô kêu ngạo hay thất vọng.

Lã Bá Vĩ mỉm cười: “Đối với những người đàn ông mà nói, để cho phụ nữ giúp đỡ là một chuyện rất mất mặt, cho nên phải cố gắng hết sức để giải quyết mọi chuyện, muốn trở thành một lá chắn vững chắc cho người phụ nữ mà họ yêu. Đối với bọn họ mà nói, sự chia sẻ của phụ nữ mới là thứ mà bọn họ muốn. Tôi kêu cô đi, không phải là để cô giúp anh ta làm cái gì, chỉ cần ở bên cạnh anh ta, để cho anh ta biết, có cô ở đó thì trong lòng của anh ta sẽ rất dễ chịu.”

Mục Uyển đã hiểu và khẽ mỉm cười.

Cô nhớ đến những lời mà Hạng Thịnh Duật đã từng nói, anh ta thích nhất là con chuột mà cô tặng, bởi vì điều đó cho thấy sự đáp lại tình cảm của cô.

Cô và Hạng Thịnh Duật ở bên nhau, thật ra Lã Bá Vĩ mới là người có đóng góp quan trọng nhất.

“Lúc đầu tôi còn nghĩ anh là một tên to xác, nhưng bây giờ nghĩ lại thì anh là một người có tâm tư nhạy bén, còn là người hành sự đúng mực. Chả trách anh và Barney có thể trở thành bạn tốt với nhau, bởi vì hai người có rất nhiều điểm giống nhau.” Mục Uyển tán dương nói.

“Cũng không phải là vậy, Barney là một người rất có tài, cậu ta vừa sinh ra đã có thể cảm nhận được chỗ nhạy cảm nhất trong lòng người. Còn tôi là bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, thấy được quá nhiều thứ, cũng có thể hiểu thấu được kết cục, cho nên tôi mới nhạy hơn người thường một phần, cũng hay suy nghĩ nhiều hơn.” Lã Bá Vĩ thấp giọng cười.

“Ừm, vậy bây giờ tôi đi xem anh ấy ư?” Mục Uyển cẩn thận hỏi.

Lã Bá Vĩ cười một trận: “Tôi nhìn ra được bây giờ cô đã thật lòng với anh ta.”

“Có lẽ đối với tôi mà nói, thứ mà tôi muốn không phải là tiền, cũng không phải là quyền lực, mà là sự chân thành. Nếu như tôi đã có được sự thật chân thành này rồi, thì tôi cũng nên cho đi, không phải sao?” Mục Uyển nghiêm túc nói.

“Đi đi, anh ta thấy cô chủ động tìm anh ta, chắc chắn anh ta sẽ rất vui.” Lã Bá Vĩ cười nói.

“Được.” Mục Uyển đứng dậy đi tìm Hạng Thịnh Duật.

Cô gõ cửa.

“Vào đi.”

Mục Uyển đẩy cửa, nhìn thấy bên trong không chỉ có Hạng Thịnh Duật, còn có mấy thủ hạ của anh ta, bọn họ đang ngồi đối diện với máy tính.

Mục Uyển không ngờ rằng có nhiều người như vậy, cô tưởng chỉ có Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô, nở nụ cười: “Qua đây.”

Mục Uyển bước qua, lo lắng Hạng Thịnh Duật hỏi cô tìm anh làm gì, cô sẽ khó mà trả lời, bởi vì cô chỉ là muốn tìm anh thôi.

May là Hạng Thịnh Duật không hề hỏi, chỉ nắm lấy tay cô: “Qua đây xem xem, dư luận hiện đang thiên về một bên, dù bà Lan Ninh gặp nguy cơ trong quan hệ công chúng, e rằng lần này cũng rất khó để xoay chuyển tình thế. Bà ta không chỉ ngồi không vững được vị trí Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, ngay cả những vị trí chủ chốt bà ta cũng không ngồi được nữa.”

Mục Uyển nhìn màn hình máy tính, trong trận này Hạng Thịnh Duật đã nắm toàn cục.

Bình luận phía trên đều yêu cầu phu nhân Lan Ninh Bộ trưởng Bộ Ngoại giao từ chức, đồng thời phải bị trừng phạt nghiêm khắc, bởi vì liên quan đến lợi ích quốc gia và quyền của công dân.

Quan hệ xã hội bên phía bà Lan Ninh lại nói đây là một âm mưu, chỉ là hai người có giọng nói giống nhau. Nhưng những thứ này đã được phát tán, giống như một hòn đá chìm sâu dưới đại dương, chịu đựng không nổi một cơn bão.

“Anh đoán xem bên phía bà Lan Ninh sẽ làm như thế nào?” Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Làm gì đi nữa cũng vô dụng thôi, việc mà bà ta làm sai chính là đã nhắm vào em, nếu như bà ta không nhắm vào em, có thể anh sẽ không đối phó với bà ta, bà ta đã tính sai rồi.”

Trong lòng Mục Uyển có một loại ấm áp không tên.

“Vợ ơi.” Hạng Thịnh Duật ôm eo Mục Uyển, ôm cô ngồi lên đùi mình.

Mục Uyển cảm thấy làm ra chuyện này trước mặt thủ hạ của anh là rất quá đáng rồi, cô lập tức đứng dậy khỏi đôi chân của anh, xấu hổ nói: “Cái đó, em bận rồi, em ra ngoài nhìn bọn họ. Sau đó cũng phải đến Bộ Ngoại giao, buổi chiều vẫn là thời gian làm việc.”

“Vậy đi cùng với Lã Bá Vĩ, Barney, Hắc Muội, An Kì.” Hạng Thịnh Duật căn dặn.

“Cảm giác mang bọn họ theo, giống như làm thành một nhóm vui đùa.”

“Kêu em dẫn theo bọn họ thì chắc chắn anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ không quá đột ngột đâu. Bọn họ làm công việc của mình, nhưng nếu như em gặp nguy hiểm thì bọn họ có ở bên cạnh em ngay lập tức. Bây giờ là thời điểm mấu chốt, bà Lan Ninh không còn lý trí, bà ta có thể làm ra chuyện gì vẫn chưa đoán được.” Hạng Thịnh Duật lo lắng nói.

“Được rồi, em hiểu rồi. Vậy bây giờ em đến Bộ Ngoại giao với bọn họ nha, tan làm thì gọi điện thoại.” Mục Uyển làm động tác tay ra hiệu gọi điện thoại.

Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Anh đến đón em, tối nay chúng ta đi biển ăn mừng một bữa.”

Hạng Thịnh Duật nói, trong mắt của anh ta đầy ánh sáng, giống như là ánh sáng ở Bắc Cực, rất đẹp.

Nhịp tim của Mục Uyển đập tăng tốc.

Cô có linh cảm, có thể tối nay Hạng Thịnh Duật sẽ cầu hôn cô.

Nếu như bây giờ cô hỏi mà anh ta nói, thì tối nay sẽ không còn gì bất ngờ nữa.

Cô vẫn không hỏi, xoay người rời khỏi phòng, đi đến phòng khách lúc nãy.

“Sao quay lại nhanh thế?” Lã Bá Vĩ ngạc nhiên hỏi.

“Trong phòng của anh ấy có rất nhiều người đang xử lý việc, bây giờ tôi qua đó cũng không thích hợp, hơn nữa một lát cũng phải đến Bộ Ngoại giao, mọi người đi với tôi, Hạng Thịnh Duật đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, mọi người biết chưa?” Mục Uyển hỏi.

“Biết, Hạng Thịnh Duật cho tôi đi làm bảo vệ, chính là tôi có thể đi tuần tra từng văn phòng.” Lã Bá Vĩ giải thích.

“Còn em, còn em nữa.” Hắc Muội giơ tay, vui vẻ hỏi: “Cô chủ, cô đoán xem, cậu Hạng kêu em làm gì?”

Hắc Muội vẫn là một đứa nhỏ, mặc dù đã là thanh thiếu niên nhưng gương mặt vẫn còn non nớt.

“Không phải là cho em làm nhân viên văn phòng chứ?” Mục Uyển hỏi.

“Không phải.” Hắc Muội cười, đôi mắt cong cong nói: “Cậu Hạng kêu em giả làm con gái của bác Lã đến tìm bác Lã, cho nên cũng đi theo bác Lã để tuần ra.”

Mục Uyển ghét bỏ hỏi: “Hai người thiệt là trắng trợn, không cảm thấy là quá giả à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.