Chương 1326: Tối Nay...đánh Nhau Không?
CHƯƠNG 1326: TỐI NAY... ĐÁNH NHAU KHÔNG?
Mục Uyển thật không ngờ anh lại thích con chuột nhỏ đó đến như vậy.
Lúc đó Lã Bá Vỹ nói cô tặng cho Hạng Thịnh Duật một món quà, cứ mua đại quà gì cũng được, anh ấy đều sẽ thích.
Thế là cô cũng thật sự mua đại một con chuột nhỏ tặng cho anh, lúc đó anh rất vui, anh thích nó đến quyến luyến không rời, thì ra là nghĩ về những điều như vậy
Từ trước đến giờ cô không mong gì nhiều cả, chỉ mong trên thế giới này có một người thật sự thích cô, bầu bạn với cô, cho dù cô có phải đánh đổi tất cả vì người đó cô cũng cam lòng.
“Chúng ta ăn gì đây? Chúng ta ăn ở đâu? Có phải ở đây luôn không? Buổi chiều có cần đến Bộ Ngoại giao không vậy? Anh nói gì em cũng nghe hết.” Mục Uyển cất giọng dịu dàng.
“Chiều nay không cần phải đi đâu, bên phu nhân Lan Ninh chắc đang tức điên lên rồi, có khi bà ta sẽ trút giận lên người em nữa.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em có bao giờ sợ bà ta trút giận lên người em sao.” Mục Uyển nói: “Khi bà ta thẹn quá hóa giận mới mất hết lý trí thôi, đợi khi nào bà ta bình tĩnh rồi thì sẽ vô cùng tỉnh táo, hay là chiều nay em cứ đến đó vậy, dù sao đi nữa cũng có người của anh bảo vệ em mà, nên em không sợ đâu, nếu như ghi lại được một đoạn băng có lợi nữa thì sẽ càng có ích.”
Hạng Thịnh Duật ngập ngừng một lát: “Cũng được, dù sao anh cũng tin vào trình độ của em mà, cho dù phu nhân Lan Ninh có lý trí như thế nào đi nữa cũng đâu có nói lại em đừng nói là bà ta đang thẹn quá hóa giận như bây giờ, nhưng anh vẫn sẽ tìm thêm người để bảo vệ em, không thì để anh đi với em luôn.”
Mục Uyển mỉm cười: “Nếu như anh đi với em thì phu nhân Lan Ninh sẽ cố ý nói là em với anh đi bắt nạt bà ấy, dù sao bà ta cũng bị phản một đòn rồi, em đi một mình cũng không sao đâu.”
“Vậy cũng được, có chuyện gì thì gọi cho anh.” Hạng Thịnh Duật không yên tâm mà nói.
Không phải là anh không yên tâm về năng lực của cô, mà anh chỉ không yên tâm về cô thôi.
Mục Uyển gật đầu rồi cong môi lên cười: “Em đói rồi, anh đã chuẩn bị món gì ngon vậy? Em rất trông đợi đồ ngon của anh đó, lần nào anh cũng tìm được đồ ăn ngon cực kỳ hết.”
Hạng Thịnh Duật đưa tay véo véo bờ má của cô: “Phải bồi bổ cho em một chút, em ốm quá rồi, anh đau lòng lắm, nếu em mà mang thai, cơ thể gầy gò quá thì sức khỏe cũng không chịu được đâu.”
“Vậy em sẽ cố gắng ăn nhiều để mập một chút, lúc đó đừng có mà chê em mập nha.”
“Không đâu, em như thế nào anh cũng thích hết.” Hạng Thịnh Duật nói xong liền nắm lấy tay cô đi vào nhà ăn.
Mục Uyển ngạc nhiên khi nhìn thấy Lã Bá Vỹ trở về, còn có cả Barney nữa.
Cô vui mừng đi tới: “Các người về khi nào vậy.”
“Sáng nay, anh Hạng bảo tụi tôi tạo bất ngờ cho tôi, cho nên không có nói với cô.” Lã Bá Vỹ nói.
“Gặp được anh tôi vui lắm, An Kỳ đâu rồi?” Mục Uyển nhìn qua Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười trên môi, rồi nhìn ra phía cửa.
Mục Uyển cũng hướng tầm mắt ra phía cửa, An Kỳ đến rồi, còn có Hắc Muội, Sở Giản và Sở Nguyên.
Trong lòng Mục Uyển vui mừng khôn xiết, cái cảm giác gặp lại bạn cũ này thật không tệ nha, nó có thể kích thích ra Adrenaline (*), làm sản sinh ra tâm trạng vui vẻ và cả một sự hưng phấn kì lạ nữa.
(*) Adrenaline (adrenaline, epinephrine, viết tắt tiếng Anh: A hoặc E) là một loại hormone do cơ thể con người tiết ra. Khi một người trải qua một số kích thích nhất định (như hưng phấn, sợ hãi, căng thẳng, v.v.) thì sẽ tiết ra chất hóa học này, nó có thể khiến người ta thở nhanh hơn (cung cấp nhiều oxy), nhịp tim và lưu lượng máu tăng tốc, đồng tử giãn ra, cung cấp nhiều năng lượng hơn cho hoạt động thể chất.
Mục Uyển quay sang hỏi Lã Bá Vỹ: “Chuyện của anh xử lý xong rồi sao?”
Lã Bá Vỹ gật đầu: “Thật ra, là đi hỗ trợ cho Barney, chúng tôi đã ký kết giá dầu xong từ lâu rồi, chỉ đợi bên cô ký hiệp ước với SHL thôi, không chỉ có vậy, mà còn thiết lập tình bạn với 5 quốc gia nữa, mấy ngày nữa người của bọn họ sẽ tới viếng thăm cô thôi.”
“Tuyệt quá, mấy anh giỏi quá đi.”
“Thật ra người giỏi không phải là tụi tôi mà là phu nhân kìa.”
“Tại sao, tôi luôn cảm thấy mình chỉ toàn dựa vào mấy người thôi.” Giọng nói Mục Uyển mang theo chút xấu hổ.
“Chúng tôi chỉ mạnh về những kỹ năng chuyên nghiệp cá nhân thôi, kỹ năng của phu nhân còn mạnh hơn chúng tôi nhiều, đó là sự gắn kết và cốt lõi, chỉ cần ở bên cạnh phu nhân thì chúng tôi đều có thể cảm nhận được sự đối nhân xử thế của cô, cô là người rất đáng được tin cậy và giúp đỡ, cho nên tôi nghĩ đây mới là năng lực mạnh mẽ nhất.” Barney mỉm cười nói.
Mục Uyển vốn luôn tự cảm thấy mình vô dụng, nhưng Barney đúng thật không hổ là một chuyên gia tâm lý học, chỉ với mấy câu nói thôi mà đã khiến đáy lòng cô thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều, hơn nữa sự áy náy trong lòng cũng giảm đi không ít.
“Tôi đâu có được tốt như anh nói, tôi chỉ thành tâm đối đãi người khác mà thôi.” Mục Uyển nói.
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Hạng Thịnh Duật nói, sau đó người của anh bắt đầu đem món ăn lên.
Mấy món này đều đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, còn có cả món heo sữa quay nữa.
“Đây là món heo sữa quay trước đây sao?” Mục Uyển bất ngờ nhìn Hạng Thịnh Duật.
Cô đã từng ăn qua rồi, món này vô cùng ngon, hơn nữa còn làm cô hay nhớ tới mùi vị này nữa.
“Con gà này cũng được chuyển từ bên đó tới, vô cùng tươi ngon, lát nữa em ăn nhiều một chút.” Hạng Thịnh Duật nói.
Trong lòng Mục Uyển chợt dấy lên những đợt sóng ấm áp: “Em thấy, sau này mà đi theo anh như vậy thì không muốn mập lên cũng không được a.”
“Đợi em mập lên rồi nói, nếu em muốn giảm cân thì anh có thể đưa em đi tập thể dục chung, còn nếu em không muốn giảm thì cứ tiếp tục mập đi, anh cảm thấy em mà mập thì anh nhìn lại cảm thấy an tâm hơn, đó chính là tiêu chí của hạnh phúc.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thừa nhận, Hạng Thịnh Duật này đúng là biết rót mật vào tai mà, tuy cô biết rõ đây chỉ là mấy lời đường mật thôi, nhưng khi nghe thấy thì trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cô vui và hạnh phúc lắm.
“Không phải ai mập cũng đều hạnh phúc đâu, nếu không cũng đâu có nhiều người mập cật lực đi giảm béo vậy chứ.” Mục Uyển nói.
“Những người mập khác thì anh không quản nổi, nhưng nếu em mập thì chắc chắn em sẽ là một cô mập hạnh phúc, anh cảm thấy em mà mập lên một tý sẽ càng đẹp hơn.” Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa chống cằm lên, anh giương đôi mắt si mê nhìn Mục Uyển, trong ánh mắt đó dường như còn chất chứa những dòng điện khiến cho cô tê dại.
“Đậu xanh, mấy người cứ như vậy à, có tính để cho người khác ăn cơm không vậy.” An Kỳ thổ tào(*)
(*) Nôm na là soi mói, châm chọc, nói móc, phàn nàn,...
Hạng Thịnh Duật đưa mắt nhìn qua Sở Giản: “Không phải cậu nói sẽ ghi chép mấy lời tôi nói lại sao. Cậu nói lại một lần cho An Kỳ nghe để cô ấy ăn nhiều chút cho mập đi.”
Sở Giản thật sự không biết nói mấy lời mật ngọt đó, anh còn chưa nói thì mặt mày đã đỏ bừng lên rồi, anh len lén liếc mắt qua nhìn An Kỳ một cái rồi nuốt nước bọt ừng ực.
An Kỳ trông đợi nhìn Sở Giản, chờ đợi anh nói.
Sở Giản không nói, anh đưa ly lên uống một ngụm nước.
“Nói đi.” An Kỳ thúc giục.
Sở Giản hít một hơi thật sâu và nói: “Anh nghĩ em sẽ không béo đâu vì em tập thể dục thường xuyên mà, cho nên em có thể ăn nhiều chút, con gái ăn nhiều mà không béo cũng rất tốt mà.”
An Kỳ khựng lại, cô đưa mắt nhìn Sở Giản rồi cất giọng chê bai: “Sao em lại cảm thấy mấy lời này không giống lời mật ngọt lắm nhỉ, em không phải là ăn nhiều mà không béo, mà là bởi vì em luyện tập nhiều cho nên mới không béo thôi.”
“Cho nên em ăn nhiều chút đi.” Sở Giản nói.
An Kỳ thậm chí còn chê bai nhiều hơn: “Rõ ràng là câu chữ cũng tựa tựa nhau mà sao thốt ra từ miệng anh em lại không thấy ngọt ngào chút nào vậy, nhạt như nước lọc vậy đó, anh nhìn vào ánh mắt của Hạng Thịnh Duật kìa, ngọt muốn tiểu đường luôn rồi.”
“Tôi xin sửa lời cô một chút, không phải là ngọt đến tiểu đường mà là ngọt như kẹo, bản thân cô còn không biết nói chuyện thì đừng yêu cầu Sở Giản như vậy chứ, cô cũng thử nói một câu cho Sở Giản nghe đi.” Những lời mà Hạng Thịnh Duật nói vừa mang chút mỉa mai, vừa mang chút khiêu khích và cả một chút cố ý nữa.
“Nói thì nói.” An Kỳ vỗ vào bàn một cái, sau đó cô ôm lấy cổ của Sở Giản kéo vào sát người mình, cô nâng khóe miệng rồi nhướng mày lên: “Tối nay... đánh nhau không?”
.........