Chương 1320: Làm Lưu Manh
CHƯƠNG 1320: LÀM LƯU MANH
“Nếu tôi cầu hòa, với tính cách của Lan Ninh phu nhân, bà sẽ tha cho tôi sao? Tôi không muốn làm kẻ địch của bà, tôi cũng không muốn xảy ra chuyện. Ai cũng là người thông minh, không cần tính toán, đàm phán mới là cách giải quyết được vấn đề, cảm ơn Lan Ninh phu nhân đã dạy tôi nhiều lý lẽ về cuộc đời, tôi cảm thấy quá trình đàm phán này cũng có tác dụng với tôi, nếu không còn chuyện gì khác, tôi xin phép ra ngoài trước.” Mục Uyển nói rất thỏa đáng, không đợi bà ta lên tiếng đã xoay người đi.
“Cô cho rằng Hạng Thịnh Duật có thể ngồi lên vị trí Hoàng đế ư?” Lan Ninh phu nhân mở miệng nói.
“Tôi không nghĩ như thế, tôi cảm thấy giờ anh ấy đã rất tốt, với tôi, cuộc sống cơm áo gạo tiền mới là tốt chứ không phải quyền thế và địa vị.” Mục Uyển nói, không hề quay đầu lại rời khỏi văn phòng bà ta.
“Phu nhân, Mục Uyển quá phách lối rồi.”Đổng Mạn Tuyết nói.
“Chỉ ngày hôm nay thôi, chỉ cần tôi còn là Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, cho dù cô ta là Phó Bộ trưởng cũng phải nghe lời tôi, muốn Bộ Ngoại giao ư? Trừ khi tôi chết.” Lan Ninh phu nhân nói chắc chắn.
“Phu nhân.”An Kỳ nhảy đến cạnh Mục Uyển: “Trước đây tôi thấy bà ta khá cao quý, không ngờ bà ta lại hèn hạ như thế.”
“Dưới môi trường và hoàn cảnh khác nhau, con người sẽ bộc lộ những tính cách khác nhau, điều này cũng bình thường thôi.” Mục Uyển vẫn bình tĩnh lý trí.
“Vì vậy, người ta thường nói, uống rượu nhìn nhân phẩm, chơi mạt chược nhìn người chơi bài, người nào thua tiền còn cười hì hì thì đó là người rộng rãi, người thua tiền mà nghiêm mặt thì đó là người hẹp hòi, không có tiền đồ, còn người thua tiền không chỉ nghiêm mặt còn muốn mắng người thì nhân phẩm người đó không tốt, tính cách tồi tệ, càng không có tiền đồ.” An Kỳ cảm thán.
“Vậy cô có cần tôi mời Sở Giản đến chơi mạt chược, để cô nhìn nhân phẩm của anh ta không?” Mục Uyển hỏi.
“Ấy đừng, hai người một là cấp trên mà anh ấy tôn kính nhất, còn người kia là vợ của cấp trên, cho dù anh ấy oán giận cũng sẽ cười hì hì thôi, tôi không nhìn ra được, cái này chỉ xem người cùng cấp thôi.”
“Vậy tôi sẽ tìm cơ hội để mấy người cùng cấp chơi mạt chược với nhau, cô hãy quan sát tỉ mỉ, nói không chừng sẽ có người thích hợp hơn, thuộc hạ của Hạng Thịnh Duật vẫn còn rất nhiều người xuất sắc.” Mục Uyển nói.
An Kỳ mếu miệng: “Phu nhân, cô thật tốt với tôi.”
“Trong bao nhiêu người như thế, tôi liếc mắt đã nhìn trúng cô, tôi nghĩ, có lẽ đây chính là sự hòa hợp giữa người với người.” Mục Uyển nói.
An Kỳ cúi đầu, hít sâu một hơi, di chuyển đề tài hỏi: “Phu nhân, lát nữa chúng ta làm gì vậy, hay tiếp tục ngồi trong đó đọc sách?”
“Đợi thôi, đợi người bên SHL tới đây, cô sẽ cùng tôi đi tiếp đón, rồi ký hợp đồng về giá dầu.” Mục Uyển nói.
“Hạng Thịnh Duật đúng là rất có bản lĩnh, phu nhân không tới SHL được, bên kia chuẩn bị đầy cạm bẫy như thế, anh ấy lại bảo người ta tới đây, kế sách này, tài năng này, đúng là vô địch thiên hạ rồi.” An Kỳ khen ngợi.
“Quả thật anh ấy rất có năng lực, trước đây…” Mục Uyển dừng lại.
Trước đây bọn họ có mâu thuẫn trong nhiều chuyện, cô không muốn nhắc lại nữa: “Lát nữa về văn phòng, nếu cô thấy chán thì có thể chơi điện thoại.”
“Tôi thật sự được chơi điện thoại sao?”An Kỳ nở nụ cười.
Mục Uyển gật đầu.
Cô mới trở về văn phòng điện thoại đã reo lên.
Là Hạng Thịnh Duật gọi tới, cô bỗng thấy ấm áp trong lòng, nghe điện thoại.
“Lan Ninh phu nhân làm khó em à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Chuyện này cũng hợp lý thôi, em cũng dự đoán được, em có thể giải quyết chút chuyện nhỏ này.” Mục Uyển dịu dàng nói.
“Em có thể từ chối, thường xuyên từ chối bà ta sẽ làm cho âm mưu của bà ta không thể triển khai được, nếu bà ta mắng em, em cứ mắng bà ta, dù sao cũng có anh làm chỗ dựa, em muốn làm gì thì làm.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển mỉm cười: “Em là loại người đi mắng người khác à?”
“Chẳng lẽ không phải, hay em luôn hiểu lầm chính mình vậy?”Anh trêu chọc.
Cô không nhịn được cười.
Trước đây khi cô về nước M, cô cứ như máy bay chiến đấu vậy, mỗi lần gặp anh là tranh cãi.
Hạng Thịnh Duật ngừng một lát rồi nói: “Hay là em cảm thấy bắt nạt anh dễ hơn?”
“Anh Hạng, nếu anh dễ bắt nạt thì trên đời này không ai là khó bắt nạt cả.” Mục Uyển bất lực nói.
“Vậy sao em không hề sợ hãi khi đứng trước mặt anh thế.” Hạng Thịnh Duật bất đắc dĩ nói.
Cô cũng không biết sao mỗi lần mình nhìn thấy anh lại dỗi, trong khi cô rất sợ anh.
Đương nhiên, đây cũng là giới hạn trước kia.
“À thì, khi nào người bên SHL sẽ tới đây vậy?” Mục Uyển hỏi vào vấn đề chính.
“Anh đang liên hệ với họ, một tiếng nữa anh sẽ gọi cho em, đúng rồi, em đã xem đoạn video trên mạng chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Video nào? Em vẫn chưa lên mạng.” Mục Uyển hỏi.
“Là của Phó Hâm Ưu, cô ta bị sa thải rồi, cô ta cũng thừa nhận mình tư lợi cá cược với em, Hoa Cẩm Vinh cũng đã xác định, lần này Lan Ninh phu nhân đã úp cái nồi này lên người cô ta rồi.”
“Bà ta làm việc rất quyết đoán.” Mục Uyển trầm giọng nói.
“Em tuyệt đối đừng mềm lòng, Phó Hâm Ưu không phải ngọn đèn cạn, trước kia cô ta nhắm vào em, muốn giết em, giờ gặp rắc rối cũng là cô ta gieo gió gặt bão, đây là vở kịch chó cắn chó, bảo vệ lẫn nhau thôi.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
“Em biết, cô ta không đáng để em đồng cảm, em chỉ cảm thán sự tuyệt tình của Lan Ninh phu nhân.” Mục Uyển nói.
“Thắng làm vua thua làm giặc, nếu đã triển khai rồi thì chỉ có thể cẩn thận đề phòng cộng thêm phản kích, thỉnh thoảng xả giận một chút.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cảm thấy câu thỉnh thoảng xả giận một chút của anh rất buồn cười.
“Được, em biết rồi, anh làm việc đi.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật cúp máy.
Không biết sao, anh chỉ vừa mới cúp điện thoại thôi mà cô đã bắt đầu nhớ anh rồi, thậm chí bắt đầu nhớ nhung khoảng thời gian hai người nhàm chán ở nhà cùng nhau.
Cảm xúc con người thật kỳ lạ, nó luôn thay đổi theo tình cảm con người.
“Phu nhân.”An Kỳ nhìn cô.
Mục Uyển nhìn An Kỳ: “Sao vậy?”
“Game này không tệ, cô có muốn chơi cùng tôi không, tôi làm nữ, cô chọn một nhân vật nam nào đó, chúng ta sẽ kết hôn trong game.” An Kỳ nói.
Mục Uyển liếc nhìn màn hình điện thoại của An Kỳ, hình ảnh này hơi quen, hình như trước đây cô đã từng thấy Hạng Thịnh Duật chơi trò này: “Game này có thể kết hôn à?”
“Đúng vậy, có điều phải tới cấp 88, hơn nữa, còn phải xem trình độ, nếu cô giết càng nhiều người thì cấp bậc càng dễ cao lên, còn nếu cô cứ luôn bị giết, vậy thì… cô chỉ có thể làm lưu manh cả đời thôi. Ha ha ha, thú vị thật.”An Kỳ cười điên cuồng.
Văn phòng vốn yên tĩnh, chỉ có mình tiếng cười của cô ấy, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
An Kỳ mất tự nhiên, huých vai Mục Uyển nói: “Hạng Thịnh Duật nhà cô không cho cô chơi có phải vì biết cô không thể đạt đến điều kiện này không?”
Mục Uyển: “…”