Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1316: Chap-1317




Chương 1317: Dùng Người Thì Đừng Nghi Ngờ, Đã Nghi Ngờ Thì Đừng Dùng Người​

CHƯƠNG 1317: DÙNG NGƯỜI THÌ ĐỪNG NGHI NGỜ, ĐÃ NGHI NGỜ THÌ ĐỪNG DÙNG NGƯỜI

“Người của em không nói cho em biết cô ta đã về rồi ư?” Hạng Thịnh Duật nói.

“Nói chính xác hơn thì người đó là người của An Kỳ. Cô ấy không nói chuyện này với em, sáng nay em sẽ đi hỏi cô ấy.”

Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, mắt lóe lên một tia sáng giống như đã hiểu rõ, lại nói với ý tứ sâu xa: “Là người của cô ấy sao, hình như cô ấy còn nhiều năng lực và quan hệ chưa được thể hiện ra nhỉ.”

“Vâng, cũng có thể là vậy, cô ấy ở trong giới này đã nhiều năm như thế, quen biết nhiều người cũng là chuyện bình thường.” Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật vuốt tóc cô: “Em tín nhiệm cô ấy đến thế à?”

“Dùng người thì đừng nghi ngờ, đã nghi ngờ thì đừng dùng người. Lần trước nếu không có cô ấy, em đã không lấy được đoạn video của Hoàng hậu rồi, chính video đó đã xoay chuyển nhiều tình huống, em không có lý do nào để không tin cô ấy, sao anh lại hỏi vậy, anh không tin cô ấy ư?” Mục Uyển nhìn anh nghi ngờ.

Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Anh không muốn dễ dàng đưa ra quyết định như thế, được rồi, anh đi làm trước đây, hôm nay còn nhiều việc phải hoàn thành, buổi trưa anh sẽ không về ăn cơm đâu.”

Mục Uyển gật đầu: “Buổi sáng em sẽ tới Bộ Ngoại giao.”

“Được, em có thể tới đó, có việc gì thì gọi anh.” Hạng Thịnh Duật căn dặn.

Mục Uyển biết rồi: “Em không gọi anh thì gọi ai, em cũng dậy rồi, anh đi trước đi, không cần đợi em đâu.”

Mục Uyển bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Trời ngày càng nóng, chỉ cần mở cửa sổ ra đã cảm nhận được ánh nắng ấm áp trên người mình, cũng có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát.

Mục Uyển lại hít sâu một hơi, đánh răng rửa mặt, trang điểm xong thì xuống lầu.

Hắc Muội và An Kỳ đều ở đây.

Sở Giản và Hạng Thịnh Duật đã đi rồi.

“Phu nhân, giờ em bưng bữa sáng lên cho chị, em đã nấu mì đó, ăn rất ngon, bên trong còn bỏ thêm có rau xanh, thịt sợi và trứng muối.” Hắc Muội nhiệt tình giới thiệu.

Mục Uyển mỉm cười: “Được, vất vả cho em rồi.”

Cô ngồi xuống ghế của mình, nhìn An Kỳ đang ngồi ngẩn ra.

“Cô đang nghĩ gì thế?” Mục Uyển hỏi.

“Tôi đang nghĩ khi nào Lã Bá Vĩ sẽ về, anh ấy đã biến mất lâu như vậy rồi.” An Kỳ nói.

Mục Uyển khẽ cười: “Anh ấy là người biết chừng mực, làm xong việc sẽ quay về ngay, cô đừng lo lắng.”

“Anh ấy ra ngoài nhiều ngày như thế, không báo cáo tin tức nào cho phu nhân à?” An Kỳ nghi ngờ hỏi.

“Tôi đã xem mọi người là bạn, nếu cô có việc đi ra ngoài mấy ngày cũng không cần báo cáo với tôi, tôi tin mọi người đều là người có chừng mực.” Mục Uyển nói.

Hắc Muội bưng bát mì tới: “Em cũng hơi nhớ chú Lã rồi.”

An Kỳ nhìn cô ấy: “Cô gọi anh ấy là chú ư?’

Hắc Muội đặt bát mì trước mặt Mục Uyển: “Không gọi là chú chẳng lẽ gọi là bác sao?”

“Cũng đúng, quả thật tuổi của Lã Bá Vĩ cũng làm bác cô được rồi, hai người ăn đi, tôi đi ra ngoài cho khuây khỏa.” An Kỳ nói rồi đi ra ngoài.

“Phu nhân, tôi cảm thấy tâm trạng chị An Kỳ không được tốt. Từ hôm qua đến nay rồi, không giống chị ấy ngày trước tí nào.” Hắc Muội nói với Mục Uyển.

“Lúc muốn nói cô ấy sẽ tự nói cho chúng ta biết. Còn nếu không muốn nói, đó cũng là tự do của cô ấy, hôm nay chị phải đi tới Bộ Ngoại giao làm việc, chị sẽ cho người dẫn em tới trường.” Mục Uyển nói.

“Hả? Hôm nay đã tới trường rồi ư?” Hắc Muội căng thẳng: “Phu nhân, có thể đừng đi học không, em cảm thấy em học không được tốt.”

“Dù sao cũng phải học, không hiểu thì về nhà hỏi chị, trước đây chị đã nói rồi, em đừng lo lắng, qua bài đánh giá chuyên môn, bọn họ sẽ sắp xếp một lớp phù hợp với độ tuổi của em.” Mục Uyển dịu dàng nói.

Cô rất thích Hắc Muội, đối xử với cô ấy như em gái mình.

“Vậy được rồi, phu nhân, nếu thành tích học tập của em không tốt, chị có thất vọng không?” Hắc Muội lo lắng hỏi.

“Không đâu, chị chỉ hy vọng em có thêm kiến thức, rồi thi đậu một trường đại học, sống vui vẻ như người bình thường, hiểu rõ năng lực của một con người, thành tích học tập không tốt cũng không sao, chỉ cần em kiên trì học tập, củng cố từ từ là được.” Mục Uyển kiên nhẫn nói.

“Vâng ạ, em sẽ cố gắng, nhưng phu nhân, em không muốn ở lại, em có thể về đây mỗi ngày không?” Hắc Muội yêu cầu.

“Ừm, chuyện này sẽ làm theo nguyện vọng của em.” Mục Uyển nói, vừa ăn sáng vừa gửi cho Hạng Thịnh Duật một tin nhắn: “Hôm nay em tới Bộ Ngoại giao, em muốn sắp xếp cho Hắc Muội một trường học, anh cho người tới dẫn cô bé đi nhé, đừng để em ấy học từ cấp ba, em thấy cô bé không có tự tin, bắt đầu từ cấp hai là được rồi, anh tìm người kiểm tra cô bé thử nhé.”

“Được.” Anh trả lời một chữ rất ngắn gọn, nhưng lại làm cô cảm thấy thật ấm áp.

Cô tiếp tục ăn mì.

Hắc Muội ngồi đối diện chống cằm nhìn Mục Uyển hỏi: “Ngon không chị?”

“Cho chị thêm bát nữa đi, rất ngon đó, buổi trưa chị sẽ không về, trong Bộ Ngoại giao có nhà ăn.” Mục Uyển nói.

“Vâng ạ.” Hắc Muội vui vẻ đi tới phòng bếp.

Mục Uyển cảm thấy hài lòng, cô ấy là người rất dễ thỏa mãn.

Em ấy nấu cơm chỉ mong để cô ăn, được ở bên cô, cô có thể cảm nhận được tình cảm chân thành này của cô ấy.

Còn An Kỳ thì sao?

Hạng Thịnh Duật sẽ không vô duyên vô cớ nói câu đó, anh không nói ra là vì không muốn để cô lo lắng.

Chẳng lẽ An Kỳ… có vấn đề sao?

Mục Uyển vừa ăn xong bát thứ hai thì An Kỳ đã trở về, đầu đầy mồ hôi hỏi cô: “Phu nhân, khi nào chúng ta đi?”

“Cô cũng theo tôi tới Bộ Ngoại giao à?” Mục Uyển hỏi.

“Hạng Thịnh Duật đã sắp xếp cho tôi một chức trợ lý bên cô, cho nên tôi phải đi theo cô tới đó, anh ấy không yên tâm về cô nên bảo tôi đi theo, có lẽ lo cô bị người khác bắt nạt, người đàn ông này đúng là không tệ.” An Kỳ nói xong thì đi lên lầu: “Phu nhân đợi tôi 5 phút, tôi đi thay đồ rồi xuống ngay.”

Hắc Muội không vui hỏi Mục Uyển: “Tại sao Hạng Thịnh Duật sắp xếp chị An Kỳ đi theo phu nhân mà không sắp xếp em, là do em không có năng lực như chị ấy sao?”

“Không phải anh ấy đã sắp xếp em đi học rồi sao, trước kia chị đã nói em người lợi hại nhất không phải người có võ mà là người có đầu óc, không phải anh ấy cảm thấy em không có năng lực, mà là em còn nhỏ, sẽ dễ thích nghi hơn.” Mục Uyển an ủi.

Hắc Muội hơi tủi thân: “Em cũng muốn đi theo phu nhân.”

“Ừm, sau này sẽ để em đi theo.” Cô nói, trong lòng có chút đau xót lạ thường: “Đi học rồi không được nghịch điện thoại, đừng suy nghĩ lung tung, em sẽ được làm quen rất nhiều bạn đó.”

Hắc Muội gật đầu, nhưng trong mắt vẫn còn lưu luyến.

Mục Uyển xoa đầu cô ấy: “Lát nữa chị đi làm rồi, Hạng Thịnh Duật sẽ cho người tới dẫn em đi, em ở nhà kiên nhẫn đợi nhé.”

“Vậy cún con thì sao, nếu em đi rồi chỉ có mình nó ở nhà.” Hắc Muội lo lắng nói rồi ngồi thụp xuống, cún con chạy tới chỗ cô.

Cô bế nó lên.

“Chúng ta sẽ chuẩn bị đủ thức ăn cho nó, nó sẽ không đói đâu, em mới tới trường học, có lẽ sẽ tan học sớm, tôi sẽ cho người tới đón em về.” Mục Uyển lại nói.

Loảng xoảng, trong phòng An Kỳ phát ra tiếng động rất lớn.

Mục Uyển ngạc nhiên nhìn lên lầu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.