Chương 1315: Thì Ra Động Lòng Chỉ Trong Nháy Mắt
CHƯƠNG 1315: THÌ RA ĐỘNG LÒNG CHỈ TRONG NHÁY MẮT
Sở Giản trước kia đánh cô, chưa bao giờ thấy áy náy, thế nhưng lần này, lại có cảm giác chua chát.
Nhưng, đàn ông phải dứt khoát, anh ta vẫn là khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
An Kỳ nhìn xe của bọn họ lướt qua mình.
Hôm nay có rượu hôm nay say.
Có cảm giác muốn uống rượu.
Bỏ đi, sau khi uống rượu xong, cũng không thể đem mọi chuyện quên sạch được. Ngày hôm sau còn phải dọn dẹp một mớ hỗn độn do say gây ra.
Cô lang thang đi bộ về.
Mục Uyển với Hạng Thịnh Duật đều đã ngủ rồi.
Hắc Muội cùng Sở Giản thì đang dưới lầu đánh bài.
An Kỳ đi qua bọn họ, hướng lên trên lầu.
Sở Giản cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhướn mày lên hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” An Kỳ dịu dàng nói, đi được hai bước, nghĩ đến chuyện gì liền dừng bước, quay lại nói với Sở Giản: “Tôi đã làm bánh dày, ngày mai sẽ đưa anh cầm đi.”
“Hả…” Sở Giản sững sờ một chút: “Cô…đặc biệt vì tôi mà làm bánh dày?”
“Ừ.” An Kỳ lên tiếng: “Tâm trạng tôi bây giờ không tốt, hai người cứ chơi đi.”
Sở Giản nhìn An Kỳ quay người lên lầu.
“Anh Sở Giản, có phải vì anh đánh chị ấy nên bây giờ chị ấy tức giận không? Trước đây chị An Kỳ rất dễ nói chuyện, đối xử với em cũng rất tốt, lúc nào cũng nói chuyện với em. Hiện tại nhìn chị ấy đúng là không được vui vẻ.”
Sở Giản cũng cẩm thấy khó chịu, lúc trước có đánh An Kỳ, cô ấy cũng sẽ không tức giận, nhưng lần này, cô ấy lại trông không được tốt lắm.
“Hay anh đi xin lỗi chị ấy, chị An Kỳ thích anh. Anh qua xin lỗi một câu chắc chắn chị ấy sẽ bình thường lại.” Hắc Muội bày kế nói.
“Anh có làm gì sai đâu, sao phải đi xin lỗi.” Sở Giản quay lại chỗ ngồi xuống.
Hắc Muội cũng không biết nói gì thêm, nhìn lên đồng hồ: “Anh Sở Giản, em muốn đi ngủ rồi.”
Sở Giản thấy Hắc Muội rời đi, ngồi suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, đi đến trước cửa phòng An Kỳ, gõ cửa.
An Kỳ mở cửa.
Biểu cảm gương mặt Sở Giản có chút quái dị: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.”
“Cái mũi, có đi khám thử chưa?” Sở Giản hỏi.
“Vẫn tốt.” An Kỳ trả lời.
“Là cô nói muốn đánh, tôi đánh trúng cô cũng không phải cố ý.” Sở Giản giải thích.
“Tôi nói không sao rồi, anh có chơi thì chơi đi. Nói xong rồi, anh có thể đi.” An Kỳ không kiên nhẫn nói, muốn đóng cửa.
Sở Giản chặn tay ở cửa ngăn không cho An Kỳ đóng lại.
An Kỳ dùng hết sức đẩy nhưng mà không được, có chút tức giận: “Anh rốt cuộc muốn cái gì? Gây sự hả?”
Sở Giản đẩy hẳn cửa ra, đi thẳng vào phòng ngồi lên ghế: “Ông chủ nói, tôi thích căn phòng nào thì chọn căn phòng ấy. Giờ tôi muốn chọn phòng này.”
“Cái gì?” An Kỳ sửng sốt một chút.
Nét mặt Sở Giản càng trở nên kì quái hơn: “Tôi nói tôi sẽ lấy căn phòng này, có vấn đề gì à?”
An Kỳ yên lặng nhìn Sở Giản, lông mày chau lại, nhưng rồi lại giãn ra, biểu cảm trở nên dịu dàng hơn: “Anh muốn chọn căn phòng này? Điều này có nghĩa là gì, anh biết không?”
Sở Giản đứng lên, hắng giọng một cái: “Có ý gì?”
“Anh với tôi có quan hệ gì mà đòi ở cùng một chỗ? Hay là anh muốn cưới tôi?” An Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Trước đây lúc tôi ra ngoài làm nhiệm vụ…”
“Anh trước đây ra ngoài làm nhiệm vụ cũng cùng phụ nữ ở chung? Hai người đã làm gì? Giữa hai người từng có quan hệ mờ ám gì?” An Kỳ hỏi.
Sở Giản bị hỏi vậy khuôn mặt liền đỏ lên: “Là nam. Nhưng…”
“Nhưng cái gì, anh biết đến phòng tôi là có ý nghĩa gì. Tôi lười đoán trò chơi của mấy người là gì. Chúng ta có rất nhiều việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian. Lúc tôi thích anh thì chính là thích anh. Lúc tôi không thích anh nữa thì đừng mong tôi quay đầu.”
“Vậy cô… cô bây giờ, là… thích, hay là…” Sở Giản lần đầu tiên thổ lộ nên nói năng có chút… lộn xộn.
“Thì bây giờ đang thích.” An Kỳ thành thật nói.
“Ừ.” Sở Giản lên tiếng, quan sát An Kỳ.
Đôt nhiên lại cảm thấy An Kỳ lớn lên trông cũng đẹp.
“Cô… vì sao lại… thích tôi vậy?” Sở Giản hỏi.
“Vì lúc tôi sắp chết, chỉ có anh là phát hiện ra, còn cứu tôi. Về sau còn kiên nhẫn chỉ bảo cho tôi. Tôi thích anh vì anh giỏi võ hơn tôi, tính tình ngay thẳng, lại còn hiền lành. Anh chính là kiểu tôi thích.” An Kỳ thẳng thắn chia sẻ.
Sở Giản gật gật đầu: “À.”
“Nghe xong, trong lòng dễ chịu chưa? Có thể đi được không? Hiện tại tâm trạng tôi thực sự không tốt.”
“Có muốn đánh nhau một trận không? Cho cô trút giận, trong lòng sẽ thoải mái hơn, nếu không chỉ có một mình sẽ mất rất nhiều thời gian mới ổn được.” Sở Giản đề nghị.
An Kỳ sững sờ một chút: “Anh đánh với tôi?”
“Ừ.” Sở Giản trả lời: “Cô muốn đánh trong này hay ra ngoài?”
“Bên ngoài đi, đánh ở đây ảnh hưởng tới giấc ngủ của ông chủ với phu nhân.” An Kỳ nói.
“Ừ.” Sở Giản liền đi trước, An Kỳ theo sau.
Hai người bắt đầu đánh nhau. An Kỳ nhớ Sở Giản từng nói, phải là nhiều động tác giả, nếu không rất nhanh sẽ bị đối phương bắt thóp.
Không biết là do trình độ của cô có tiến bộ, hay là do tâm trạng, An Kỳ đánh Sở Giản đến mấy lần mà anh ta cũng không ra tay.
Cô thừa thắng xông lên, từng quyền từng quyền đánh tới, trong đó có một cú dùng trăm phần trăm sức mạnh, còn dùng nhiều chiêu giả, vậy mà Sở Giản lại dễ dàng bị đánh trúng.
Nháy mắt cô liền hiểu ra, không phải trình độ tốt, cũng không phải tâm trạng ảnh hưởng, là Sở Giản cố ý không tránh để cho cô đánh.
Cô nghĩ tới bộ soap-opera có xem ở tiệm mì lúc chiều.
Nữ sát thủ yêu bác sĩ, sau đó là quá trình dằn vặt đau khổ. Trong lòng đột nhiên có cảm giác quái dị, ngay cả ánh mắt cũng tự nhiên dịu hẳn xuống.
Sở Giản cũng không hiểu sao, chỉ là cảm thấy bây giờ, trông An Kỳ rất đẹp.
Anh chậm rãi tới gần cô, đặt môi lên môi cô. Chỉ cảm thấy có dòng điện chạy qua, liền kinh hãi muốn lui lại phía sau.
An Kỳ vốn là một người phụ nữ rất chủ động, không cho Sở Giản đẩy ra, còn ép môi mình lên, tiếp tục nụ hôn.
Sở Giản lại lần nữa sửng sốt, nhắm mắt lại.
An Kỳ buông anh ta ra.
Sở Giản mặt càng đỏ: “Sao rồi?”
“Hiện tại xác định thành đàn ông của tôi?” An Kỳ hỏi.
Sở Giản đối với cụm từ là đàn ông của tôi còn có chút lạ lẫm: “Xem là vậy đi.”
“Sao lại xem như, phải là phải, không phải thì là không phải.” An Kỳ hung hăng nói.
“Ừ thì là phải.” Sở Giản sửa lại.
An Kỳ mím môi, bước tới nói: “Vậy sau này không được tùy tiện dụ dỗ người phụ nữ khác.”
“Tôi có tán tỉnh người phụ nữ nào, không đúng, sửa lại một chút. Làm gì có phụ nữ cho tôi dụ dỗ, đội của tôi chỉ có đàn ông thôi có được không?” Sở Giản giải thích nói.
“Vậy ý anh là, nếu trong đội mà có nữ thì liền đi quyến rũ ngay?” An Kỳ hỏi ngược lại.
Sở Giản: “...”