Chương 1312: Là Thật Lòng Hay Giả Vờ, Em Hiểu Mà
CHƯƠNG 1312: LÀ THẬT LÒNG HAY GIẢ VỜ, EM HIỂU MÀ
“Không sao chứ?” Sở Giản hỏi: “Có cần tôi đi lấy ít đá viên cho cô cầm máu không?
An Kỳ lại lau máu mũi lần nữa, khí phách nói: “Không chết được, phu nhân nói chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm, mấy anh đi trước đi, tôi đi thay quần áo.”
“Không cần đợi cô à?” Sở Giản hỏi, nét mặt có phần khác thường.
“Không cần.”An Kỳ nói rồi đứng dậy, phủi phủi mông, tiến vào trong phòng.
Nhóm người Mục Uyển đang ở nhà hàng ăn cơm, An Kỳ không muốn để bọn họ nhìn thấy, lẳng lặng bước đi, bị thương rồi, xử lý vết thương của mình đã.
Một người đàn ông, nếu đã không nương tay với một cô cái, thì cũng có nghĩa là chả có bao nhiêu cảm tình.
Trong lòng cô đã biết rõ điều này. Bởi vì biết rõ, cho nên trong lòng chẳng phấn chấn nổi, cảm xúc cũng theo đó mà chùng xuống.
Rửa mặt xong, thay lên bộ quần áo khác, bước xuống, ra khỏi nhà, thấy xe của Sở Giản đã không còn ở đó, tâm tình cũng mãnh liệt tuột dốc không phanh.
Trước kia, có đọc được một đoạn, đại khái nói rằng: có một tấm lòng tùy duyên, bạn sẽ càng thanh thản; có một tấm lòng giản dị, bạn sẽ càng thoang dong; có một tấm lòng từ bi, bạn sẽ càng tích thiện; có một tấm lòng biết ơn, bạn sẽ càng hạnh phúc; có một tấm lòng nhân quả, bạn sẽ càng thấu hiểu lễ nghĩa; có một tấm lòng nhường nhịn, bạn sẽ càng vui vẻ; có một tấm lòng phóng khoáng, bạn sẽ càng bình đạm; có một tấm lòng tu hành, bạn sẽ càng sáng suốt; có một tấm lòng mộc mạc, bạn sẽ càng thuần khiết; có một tấm lòng tự thấu, bạn sẽ càng tỉnh táo.
Cô cho rằng rất có lý, nhưng mà đến lúc thực hiện, thực chất lại vô cùng khó.
Câu đầu tiên là: tùy duyên, sẽ càng thanh thản, bởi lẽ không gò ép, thản nhiên chấp nhận kết cục, chó dù có hi sinh tâm huyết, thời gian, cũng chẳng hề gì.
Nhưng, để mà cảm thấy “không hề gì”, cần biết bao mạnh mẽ.
Trước nay cô không phải người bạc tình, mà bởi vì tình cảm sâu nặng, trái lại khiến cho bản thân càng thêm hèn mọn.
Cô hít một hơi thật sâu, vuốt lại trang phục, rảo bước ra ngoài.
Mục Uyển vừa nhìn thấy An Kỳ trước cửa, có phần lo lắng, đang định bước qua đó thì Hạng Thịnh Duật nắm chặt lấy tay cô: “Đi đâu thế?”
“An Kỳ đang ở trước cửa.” Mục Uyển không yên lòng, nói.
“Có một số chuyện, em có thể giải quyết, những cũng có những chuyện không nằm trong khả năng của, đặc biệt là chuyện tình cảm, chẳng phải em bảo anh không được ghép đôi linh tinh sao? Sao bản thân bây giờ lại mất bình tĩnh rồi? Những chuyện thế này, vẫn nên để cô ấy tự mình hiểu lấy.” Hạng Thịnh Duật khuyên nhủ.
“Sở Giản làm sao thế nhỉ, một cô gái tốt như thế, không giành lấy, cậu ta thích kiểu con gái nhõng nhẽo, thích làm điệu sao?” Mục Uyển có phần giận dữ.
“Phần lớn những người đàn ông thẳng tính đều thích kiểu con gái nũng nịu, tóc dài tung bay, tính cách mềm mại dịu dàng, cười lên giống như ngọn gió xuân phớt trên gương mặt, trong lòng cũng thấy khoan khoái. Rất ít đàn ông thích mấy cô nàng tomboy, lại còn là một cô nàng tomboy thích đánh nhau, chẳng phải là rước thêm phiền phức sao?” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“An Kỳ cũng không phải là kiểu người sinh ra đã hiếu chiến, ngược lại, em thấy cô ấy cự kỳ lí trí. Từ khi còn bé cô ấy đã ở trong tình cảnh nguye hiểm cùng cực, biết vũ lực cũng như có bản lĩnh thực sự rất quan trọng.” Mục Uyển bênh vực An Kỳ.
Hạng Thịnh Duật cong cong khóe miệng: “Nếu như chỉ có vũ lực với bản lĩnh, thì đó chỉ là kẻ thô lỗ, người chết đầu tiên ắt hẳn là loại người này. Trong bất cứ trận đấu nào, giữ vững được lí trí và sự tỉnh táo mới là quan trọng nhất. Cô ấy mà có thể thông suốt được, tự khắc sẽ biết phải làm thế nào. Nếu cô ấy không thể hiểu ra, chịu đè nén một chút cũng rất bình thường, sau khi cơn khó chịu qua đi, nếu cô ấy có lòng, hẳn là sẽ có phòng bị, cũng sẽ biết mình phải làm gì thôi.”
“Này, vật họp theo đàn.” Mục Uyển nhắc nhở anh.
Hạng Thịnh Duật để lộ ra vẻ tươi cười, ôm lấy vai Mục Uyển: “Tất nhiên rồi, chỉ có điều, con người sẽ tự bảo vệ bản thân, bị thương nhiều rồi sẽ bảo về vết thương, đau đơn nhiều rồi sẽ tận lực không chạm tới nơi đó nữa. Trừ khi là, yêu một người hơn hết thảy, cho dù đau đớn tột cùng vẫn cứ yêu người đó, mới không buông bỏ. Bởi vì sợ rời xa rồi, đến cả những đau xót em gây ra cũng chẳng còn nữa, đó mới chính là vết thương sâu nhất.”
Mục Uyển biết, Hạng Thịnh Duật đang nói đến chính bản thân anh.
Cũng chẳng hiểu vì lẽ gì, đôi mắt cô cũng dấy lên chua chua chát chát.
Suy cho cùng, cô đối với Hình Thiên còn chưa đủ yêu, là cho rằng, mảnh tình cảm kia của anh ta, cô vốn dĩ không có được, thật đau lòng liền tự mình bảo vệ mình mà thực sự buông tay.
“Anh giỏi nói mấy lời ong bướm mật ngọt vầy sao?” Mục Uyển hỏi.
“Em thấy sao, là sự thật, hay là những lời đường mật giả dối?” Hạng Thịnh Duật vặn lại.
Cô biết đó đều là sự thật: “Nếu đã thích anh, những vướng bận này của anh, em đều cảm thấy rất ngọt ngào. Còn nếu đã không thích, anh cứ dây dưa thế này, em chỉ thấy rất buồn nôn.”
“Bị em ghét bỏ cũng tốt chán, chỉ sợ em phủi mông bỏ đi, đem anh quên sạch sẽ.” Hạng Thịnh Duật chân thật nói, biểu cảm cũng rất nghiêm túc.
Hạng Minh Khải nghe không nổi nữa rồi: “Sao ta lại sinh ra được thằng con trai như này nhỉ, thật là...”
“Thật là xuất sắc hết mức hả, nếu không phải nhờ con mặt dạn mày dày, ba đào đâu ra một nàng dâu ưu tú như thế.” Hạng Thịnh Duật cười hi hi.
Hạng Minh Khải: “...”
Mục Uyển: “...”
“Thôi được rồi. Dùng bữa thôi, bây giờ trời vẫn còn lạnh, đồ ăn để nguội rồi sẽ không ngon miệng nữa, anh đã ăn một bát mì rồi, bố mẹ vẫn chưa ăn gì hết.”
“Họ cứ việc ăn thôi, anh cũng có nói gì với họ đâu, tự bọn họ không ăn xong rồi cùng lên tiếng đấy chứ.” Hạng Thịnh Duật hùng hồn.
“Em cũng muốn ăn rồi.” Mục Uyển nói.
“Ồ.” Hạng Thịnh Duật nháy mắt không nói thành lời.
Hạng Minh Khải thực sự, lại muốn nổi điên.
Ông ta nói một trăm câu cũng chả có tác dụng, à không, một nghìn câu cộng thâm cả đánh, đều chả có ích gì, một câu của Mục Uyển liền thuần phục con trai ông ngoan như cún.
Đây là con sói mà ông bồi dưỡng nên sao? Tưởng chừng là chó săn thôi, ai dè lại là cún con.
Quên đi, nhắm mắt làm ngơ, ông vẫn nên ngồi ăn cho ngon miệng.
Chuông điện thoại Mục Uyển bỗng vang lên.
Cô thấy là từ phu nhân Lan Ninh, đôi mày liều nhíu lại, cuộc gọi từ phu nhân Lan Ninh chắc chắn không có gì tốt lành.
Cô do dự một lát, tiếng chuông ngưng lại.
Thế nhưng, phu nhân Lan Ninh lại gọi lại lần nữa.
Mục Uyển cảm thấy khó chịu, liền bắt máy.
“Cô châm ngòi chia rẽ mối quan hệ giữa tôi với Hoa Cẩm Vinh?” Phu nhân Lan Ninh thẳng thừng hỏi.
Mục Uyển vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía trước: “Mối quan hệ giữa bà với Hoa Cẩm Vinh còn cần tôi châm ngòi li gián sao? Tâm tư bà thế nào, có lẽ giờ ông ta cũng chẳng nhìn ra được nữa. Sau này, đến cuối cùng, là hồ ly cũng sẽ lòi đuôi ra thôi, không phải ư phu nhân Lan Ninh?”
“Mồm miệng thật đấy. Tôi không phải đang đấu khẩu với cô, khi nào thì làm việc?” Phu nhân Lan Ninh nghiêm túc.
Mục Uyển cảm thấy câu nói này chính là cái bẫy.
Hạng Thịnh Duật nói ngày mai, bên SHL có người đến đàm phán, cô chắc chắn sẽ phải đến công ty. Nhưng mà nếu như cô là phu nhân Lan Ninh, sẽ ngăn cản cô đi thương lượng, chỉ cần bà ta ký bản hợp đồng này, vậy thì...... rất nhiều những chuyện tiếp sau đều không dễ trót lọt.
“Khi nào tôi đi làm lại bà chắc phải là người nắm rõ nhất, dẫu sao thì có nhiều người vì tôi mà đến, nếu như tôi không sang chỉ e rằng mọi chuyện khó lòng hoàn tất, cũng sẽ khiến cho... Phu nhân Lan Ninh bà... cực kỳ khó xử, dù sao thì là vì tôi mà đến, để tôi xem xét tình hình đã. Thế nào cũng nắm chắc thắng lợi trong tay, kỳ thực thì lúc nào ký chẳng được, đều là quyền của tôi cả, để xem tâm trạng tôi thế nào.” Mục Uyển cố ý đánh phủ đầu, khóe miệng nhếch lên, công kích phòng tuyến tâm lý của phu nhân Lan Ninh.