Chương 1311: Yên Tâm, Chết Cũng Không Khóc
CHƯƠNG 1311: YÊN TÂM, CHẾT CŨNG KHÔNG KHÓC
Không lâu sau, Mục Uyển đã làm xong ba con cá tươi, để Hạng Thịnh Duật bày lên bàn.
Cô làm trứng xào cà chua.
“Phu nhân, Hắc Muội đâu, tôi vẫn chưa thấy cô ấy.” An Kỳ hỏi.
Nghe An Kỳ nói vậy, Mục Uyển cũng phát hiện, không thấy Hắc Muội đâu: “Hay là ngủ trong phòng rồi? Để tôi đi xem xem.”
“Phu nhân không cần đi, tôi đi, còn nữa, hôm nay cả nhà phu nhân ăn cơm, chúng tôi ở đây có chút trở ngại, lát nữa tôi, Hắc Muội và Sở Giản sẽ ra ngoài ăn.” An Kỳ nói.
Mục Uyển nghĩ cũng được, nếu không họ ở đây sẽ thấy ngại ngùng: “Ăn xong tôi gửi tin nhắn cho cô.”
An Kỳ ra ký hiệu OK bằng tay.
Hạng Thịnh Duật lại đi vào phòng bếp, nhìn thấy An Kỳ: “Cô đang làm gì thế?”
“Hở? Không có gì.” An Kỳ mờ mịt.
Hạng Thịnh Duật không để ý đến cô, nhìn Mục Uyển, lại cười: “Còn cần anh bê cái gì không?”
“Em còn món trứng xào cà chua là xong rồi, đồ trong nôi cũng có thể sắp ra rồi.” Mục Uyển nói, mở vung nồi.
Hạng Thịnh Duật cướp lấy muôi.
Mục Uyển cười: “Phải chia lòng non với phần thịt khô ra.”
“Trẻ con còn biết, em cảm thấy anh có biết không?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Cẩn thận nóng.” Mục Uyển nhắc nhở.
Hạng Thịnh Duật cảm nhận được sự quan tâm của cô, hôn lên mặt cô một cái.
Cái gì cô cũng không nói, chỉ là vui vẻ cười, làm việc cũng trở nên nhanh chóng.
Mục Uyển nhìn anh, khóe miệng hơi giương lên, cô chủ động hôn lên mặt anh một cái: “Nếu anh dàm làm em đau lòng, em sẽ không tha cho anh đâu.”
Trong lòng Hạng Thịnh Duật thắt lại, câu này có nghĩa là, cô cuối cùng đã chấp nhận anh rồi.
Tùy rằng trước kia cô nói yêu anh, nguyện ý gả cho anh, nhưng anh biết, chỉ là sự miễn cưỡng thôi chứ cô không yêu anh, cũng không thật lòng muốn gả cho anh, có lúc, chỉ là sau khi xem xét tình hình thì thấy bình yên thôi.
Nhưng, câu nói này, khiến anh cảm thấy, anh trong lòng cô có chút địa vị rồi.
Anh kích động rơi cả muôi, giữ lấy gáy cô, hôn lên môi cô.
“Ưm.” Mục Uyển cũng kinh ngạc, nhưng thấy ánh mắt dịu dàng của anh, trong lòng cũng trở nên yên bình hơn, nhắm mắt lại.
An Kỳ thật sự ảo não, tại sao không ra khỏi bếp sớm một phút thì cô đã không phải ăn cẩu lương rồi.
Cô nhanh chóng ra khỏi phòng bếp, đi ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Hắc Muội.
Cô bé đang nói chuyện với Sở Giản.
Trong lòng An Kỳ như có hàng vạn con kiến bò đến ngứa ngáy.
Phòng xa nhưng không phòng gần.
Cô có chút tức giận, cô nhìn Sở Giản, sống chết trừng mắt nhìn anh.
Sở Giản trốn tránh ánh mắt của cô, rồi lại nghĩ, anh không cần trốn tránh, nhìn An Kỳ: “Cô trừng mắt với tôi làm gì?”
“Tôi trừng anh, anh cũng có thể trừng lại tôi, anh sợ cái gì.” An Kỳ hỏi.
“Sợ cô á, cũng không phải tôi đánh không lại cô, sao tôi phải sợ cô.” Sở Giản cười nói, nhưng ánh mắt lại đang trốn tránh.
“Anh có muốn lại đánh một trận không?” An Kỳ cụp mắt.
Sở Giản chau mày, có chút phiền não: “Đánh nhau không phải tốn sức sao? Không đánh.”
“Anh đồng ý làm sư phụ một tháng của tôi rồi.” An Kỳ nhắc nhở.
“Đánh thì đánh, đánh rồi đừng có khóc đấy.” Sở Giản nói rồi, đi đến chỗ trống.
“Yên tâm, dù bị anh đánh chết, tôi cũng sẽ không khóc.” An Kỳ nói, đi theo anh, vào sẵn tư thế.
Hắc Muội có chút lo lắng, cũng đi theo, nói: “Hai người đừng đánh hăng quá, hôm nay phu nhân mời lão phu nhân mấy người họ dùng bữa, hai người đừng tìm phiền phức.”
“Tránh sang một bên đi, đừng để bị thương.” An Kỳ khóa chặt mắt vào người Sở Giản, ánh mắt trở nên sắc bén, giống như một con sói hoang dã vậy.
Sở Giản rất thích ánh mắt lúc giao đấu của An Kỳ, không bị khuất phục, rất nghiêm túc và chuyên tâm, là đầu mối của sự đánh nhau quyết liệt.
Nhưng nếu làm một người vợ thì… anh thật sự thích những người phụ nữ mềm mại như nước.
An Kỳ đấm về phía trước, Sở Giản không phòng bị, trong nháy mắt bị đánh trúng.
Nhưng thân thủ của anh cũng không phải vừa, anh mượn thời cơ, đánh trúng trán An Kỳ.
An Kỳ trong chốc lát cảm thấy chóng mặt, mắt nhìn thấy cả sao trời.
Trong lòng cũng phảng phất chút buồn.
Sở Giản thật sự không thích cô, động thủ mạnh tay như vậy, cô hòa hoãn trong 5s, bản thân hiểu rõ 5s này có bao nhiêu nguy hiểm.
Nếu như Sở Giản là kẻ địch, trong 5s cô hòa hoãn đó, một đao có thể cứa vào cổ cô, khiến cô một chút phản kháng cũng không còn.
Cô nên cảm thấy may, bây giờ không trong hoàn cảnh anh sống tôi chết, nhưng, cô luôn đụng phải những người có thân thủ tốt như Sở Giản, nếu muốn không chết thì chỉ có thể không ngừng nâng cao bản thân.
Ánh mắt của An Kỳ lại một lần nữa sáng lên, cô xông lên phía trước, đánh nhau với Sở Giản.
Sở Giản đánh với cô.
Nghĩ tới vốn dĩ trong tranh đấu anh xếp thứ hai, thân thủ An Kỳ cũng gần với hạng một trăm, còn không bằng Lã Bá Vĩ.
Anh nhắm mắt cũng có thể đánh bại cô, nhưng trong lòng có cảm xúc khác lạ.
An Kỳ hình như dốc hết sức, quá mức nghiêm túc, ánh mắt phẫn nộ cũng vô cùng rõ nét.
Sở Giản có chút phiền, lướt qua tất cả công kích của An Kỳ, dễ dàng đẩy cô lên mặt đất, nhắc nhở: “Chiêu thức của cô ra quá trực tiếp, trước khi nắm đấm tới nơi, động tác nhỏ đã làm bại lộ hành tung của cô rồi, hoặc là, nâng cao tốc độ ra đòn của mình hoặc lại bị địch nhìn rõ chiêu thức, lực không thể quá yếu, tăng cường lực của mình đi, với cả điều phối toàn thể nữa.”
An Kỳ cắn chặt răng, giống lên phía anh, làm động tác giả.
Sở Giản không ngờ tới, bị cô đá trúng, lùi về sau hai bước.”
“Độ linh hoạt không tệ, khả năng lĩnh hội cũng tốt, tiếp tục đi.” Anh vào tư thế.
An Kỳ dốc toàn lực và tốc độ về phía trước, vì đánh không trúng Sở Giản, thì có bao nhiêu sức cũng vậy.
Sở Giản cười: “Được đấy, nhanh hơn nữa.”
“A…” An Kỳ thở dốc, đánh một phút mà sức lực đã không còn chút nào.
Sở Giản bước quá đấy, cô cứ nằm bò trên mặt đất, không đứng dậy.
“Chị An Kỳ.” Hắc Muội lo lắng chạy tới.
An Kỳ nghiêng đầu, không động đậy.
Hắc Muội trách móc nhìn Sở Giản: “Anh Sở Giản, anh sao thế, chị An Kỳ tuy rằng tính tình không tốt, hay nổi giận, nhưng là người của mình, sao anh có thể đánh chị ấy bị thương.”
An Kỳ toàn thân có chút khó chịu, có thể là bò trên mặt đất đụng phải mũi, không có không khí để thở.
Cô hòa hoãn rồi, ngồi dậy, máu mũi chảy xuống cả áo.
“Chị An Kỳ.” Hắc Muội lo lắng hét lên.
An Kỳ giữ mũi chảy máu lại, nhìn Hắc Muội.
Cô không ngờ rằng, lúc cô bị thương, đứa nhóc Hắc Muội này sẽ vì cô mà trách móc Sở Giản.
Hóa ra trong lòng Hắc Muội, cô và Sở Giản đều quan trọng như nhau.
“Chị không sao.” An Kỳ nói với Hắc Muội.
Sở Giản nhìn máu mũi An Kỳ, trong lòng có chút….áy náy…
Anh không ngờ sẽ bị thương nặng như vậy, cô gái bình thường nhất định sẽ khóc chảy nước mũi, nhưng cô thì không, giống như không sao vậy.