Chương 1309: Cố Gắng Hết Sức, Lời Nói Xuất Phát Từ Đáy Lòng
CHƯƠNG 1309: CỐ GẮNG HẾT SỨC, LỜI NÓI XUẤT PHÁT TỪ ĐÁY LÒNG
An Kỳ thầm thở dài một hơi, rất muốn cầm máy trợ thính bịt lỗ tai mình lại, kẻ FA như cô thật muốn sủa loạn rồi.
Mục Uyển cũng không ngờ, Hạng Thịnh Duật sẽ ăn nói ngọt ngào như thế, không giống anh khi còn bé, càng không giống trước đó.
"Những lời này của anh, đều là được bán hạ giá từ chợ bán sỉ sao?" Mục Uyển nói xong, nhìn nước sôi, bỏ mì vào.
Hạng Thịnh Duật giành thả mì: "Tất nhiên không phải, những lời này đều xuát phát từ đáy lòng, anh đã sớm giấu ở trong lòng, không ngừng ấp ủ, lên men, sắp bùng nổ rồi, không nói không thoải mái."
An Kỳ không biết Mục Uyển nghĩ như thế nào, bản thân cô nghe mặt đã đỏ tới mang tai rồi, đành ngoan ngoãn bê đồ giã bánh dày ra khỏi phòng bếp...
Trên thực tế, Mục Uyển cũng cảm thấy ngượng ngùng, Hạng Thịnh Duật chưa từng nhiệt tình như vậy, khiến người ta chống đỡ không được, ánh mắt cũng quá nóng bỏng, khiến cô không dám nhìn anh: "Em..."
"Ừ."
"Em ra ngoài xem An Kỳ. Anh trông nồi, nếu nước sôi rồi, thì hãy rót thêm ít nước lạnh vào, làm thế mì sẽ ăn khá ngon." Mục Uyển nói xong, định đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật cầm tay Mục Uyển: "An Kỳ có gì đáng xem, người phụ nữ bạo lực đó còn có nhiều ý đồ xấu, em không cần lo cô ta bị người ta bắt nạt, em vẫn nên lo cho Sở Giản hơn, vì có cô ta ở đây, Sở Giản cũng không dám vào cửa."
"Sở Giản nhát như vậy sao?" Mục Uyển thật không ngờ, trước kia khi cô bắt nạt Sở Giản, Sở Giản vẫn rất có khí phách, ít nhất vẫn có thể phản kháng một chút.
Làm sao lại đầu hàng trước An Kỳ chứ.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: "Hỏi thế gian tình ái là gì, chẳng qua vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ví dụ như, anh chưa từng đầu hàng trước ai."
Mục Uyển lườm anh một cái.
Đôi khi anh thật đề cao bản thân, thật mê muội.
"Vì vậy anh nói, Sở Giản thích An Kỳ rồi?" Mục Uyển nghe ra điểm mấu chốt
"Thích mà còn không đi vào sao? Vùng vẫy trong tình cảm, nhìn đi nhìn lại, không phải em bảo anh đừng làm phiền sao? Việc của cậu ta, cậu ta sẽ tự mình giải quyết." Hạng Thịnh Duật nói xong, nhìn hơi nóng trên nồi: "Có phải sắp được rồi hay không?"
Mục Uyển nhìn quả nhiên sắp được rồi, nhanh như vậy!
Cô rót thêm ít nước lạnh vào nồi, tiếp tục đun.
"Nấu mì thật đơn giản, sau này anh cũng có thể nấu, lần tới khi em không vui, anh có thể nấu mì cho em ăn." Hạng Thịnh Duật nói.
"Nấu mì rất dễ, nhưng phải kết hợp với gia vị." Mục Uyển nói xong, chuẩn bị một bát con, đổ nước nóng, muối, bột ngọt vào bát.
"Không cần nước trong nồi sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Loại mì này có rất nhiều chất bảo quản, chất phụ gia, tốt nhất đừng dùng nước đó." Mục Uyển giải thích.
"Chà." Hạng Thịnh Duật thốt lên, dáng vẻ khiêm tốn nghe giảng.
Mục Uyển hơi nhếch miệng, như Bạch Nguyệt đã từng nói, bên trong một con người vốn có ẩn chứa rất nhiều loại tính cách, khi gặp người thuê nhà một dạng, khi gặp người mình không thích một dạng, khi gặp người mình thích lại là một dạng, chỉ là một số tính cách lộ ra bên ngoài, một số tính cách lại ẩn đi mà thôi.
Hạng Thịnh Duật như bây giờ, thật khiến người khác ưa thích.
Cô vớt mì ra, trộn với gia vị, còn cho thêm gà chảy nước miếng (*)
* món ăn nổi tiếng Tứ Xuyên.
"Để anh bê." Hạng Thịnh Duật một tay bê bát lên, một tay nắm tay Mục Uyển đi ra ngoài.
An Kỳ nhìn thấy họ đi ra: "..."
Mẹ kiếp, lại còn tay nắm tay nữa chứ.
Cô lại lặng lẽ chuyển chiến trường giã gạo nếp về phòng bếp.
Mục Uyển cũng cảm thấy ngại, Hạng Thịnh Duật quá quấn cô, cô rút tay lại: "Chờ vụ cá cược lần này kết thúc, em cũng muốn đi làm bình thường."
Hạng Thịnh Duật liệc nhìn Mục Uyển: “Ừ."
Anh hít một sợi mì: "Em định lúc nào gả cho anh?"
"Hả?" Mục Uyển không nghĩ tới anh sẽ quay lại vấn đề này: "Không phải anh quyết định sao?"
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Vậy anh lập tức quyết định nhé."
"Vâng, anh từ từ ăn, em đi phòng bếp chuẩn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối."
"Không vội, đợi sau khi anh qua chỗ ba mẹ anh, em hãy chuẩn bị, bây giờ họ còn đang chờ anh tới chịu đòn nhận tội, nên sẽ không tới ngay đâu." Hạng Thịnh Duật nói xong, cầm chặt bàn tay Mục Uyển.
"Ai nói chúng ta chưa tới." Âm thanh Hạng Minh Khải vang lên.
Mục Uyển rất ngạc nhiên, lập tức đứng lên, cung kính, cũng nơm nớp lo sợ, dù sao cũng là ba mẹ của Hạng Thịnh Duật, hơn nữa, lần này Hạng Thịnh Duật đã vì cô mà chọc tổ ong rồi.
Cô không muốn kích thích mâu thuẫn giữa họ nữa.
Hạng Thịnh Duật hờ hững nhìn Hạng Minh Khải, tiếp tục ăn mì: "Ba tới sớm thế, lúc đầu con định tự mình đi đón hai người tới, con ăn xong bát mì sẽ tiếp tục nói chuyện với ba mẹ."
"Con còn ăn được à, lát nữa phía Hoa Cẩm Vinh sẽ phái người đến." Hạng Minh Khải nói.
"Người nào đến, Mục Uyển sẽ giúp con giải quyết, vừa rồi cô ấy đã dạy con, nói con quá xúc động, không nên đắc tội Hoa Cẩm Vinh, nhưng rõ ràng Hoa Cẩm Vinh không từ chức, ngu ngốc không có đạo đức, bị một người phụ nữ nắm giữ trong lòng bàn tay, con không phải tranh đoạt lợi ích vì nhà họ Hạng, mà là vì thể diện đàn ông được không?"
"Con nói thế mà được à, sao con không lên trời đi, còn vì thể diện đàn ông, vì lợi ích nhà họ Hạng cơ đấy, con thật làm ba tức chết rồi."
Ban đầu, Mục Uyển cũng hơi tức giận vì sự xúc động của Hạng Thịnh Duật, nhưng giờ nghe anh nói như vậy, cô lại cảm thấy buồn cười, chỉ có thể cúi thấp đầu hơn, tránh bật cười, sẽ thật sự chọc giận Hạng Minh Khải.
"Nếu con lên trời rồi, thì ba sẽ không có con trai, ba cũng không cần dạy dỗ con, vừa nãy Mục Uyển nói thế con đã cảm thấy buồn rồi."
"Buồn mà con vẫn ăn mì sao?" Hạng Minh Khải lập tức vạch trần anh.
"À, cái con ăn không phải mì mà là dạy dỗ. Uyển Uyển nói con nhất định phải ăn xong, để bày tỏ quyết tâm." Hạng Thịnh Duật giải thích, cúi đầu tiếp tục xì xụp ăn mì.
Hạng Minh Khải hết cách với đứa con trai này, nhìn Mục Uyển, thái độ hơi tốt lên, khách khí hỏi Mục Uyển: "Việc đã giải quyết xong rồi sao?"
Mục Uyển gật đầu: "Cháu đã đồng ý không làm Bộ trưởng nội các, Hoa Cẩm Vinh đã có được thứ mình muốn, nên tất nhiên sẽ không truy cứu nữa."
"Cái gì không làm Bộ trưởng nội các, cháu phải làm, chuyện này, không thể từ bỏ ý định được." Hạng Minh Khải nói.
Mục Uyển: "..."
Hạng Minh Khải nói xong, nhìn Hạng Thịnh Duật: "Hoa Cẩm Vinh đã để phu nhân Lan Ninh làm trưởng nội các, thì con hãy khiến bà ta không làm được lâu, thật coi nhà họ Hạng chúng ta không có người à, muốn bắt thì bắt, muốn bãi miễn thì bãi miễn à? Ba và mẹ con đã thương lượng rồi, lần trước Hoa Cẩm Vinh và người nhà Lan Ninh thiết kế nhà họ Ân, chuyện đó bỏ đi, nhưng lại tiếp tục bắt nạt Mục Uyển, thật là dì có thể nhịn, nhưng chú không thể nhẫn nữa."
Hạng Thịnh Duật dựng một ngón tay cái với Hạng Minh Khải: "Ba thật sáng suốt."
"Lần này ba đến sớm một chút, chủ yếu cũng là tới biểu thị thái độ, bây giờ Uyển Uyển đã là người nhà họ Hạng chúng ta, người ngoài không thể bắt nạt được."