Chương 1304: Yên Tâm, Tất Cả Đã Có Anh
CHƯƠNG 1304: YÊN TÂM, TẤT CẢ ĐÃ CÓ ANH
Anh nhìn vào bên trong.
Mục Uyển ngồi bên cạnh Hạng Thịnh Duật, Hắc Muội ngồi đối diện với Hạng Thịnh Duật, không thấy An Kỳ.
Anh liếc nhìn trên bàn, có món thịt kho mà anh thích ăn, còn có cá nữa. Anh cũng muốn ăn.
Anh sải bước vào trong, ngồi bên tay trái của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn Sở Giản nói: "Không đi xới cơm sao?"
"À, vâng, tôi đi xới cơm ngay đây." Sở Giản nói xong thì vào nhà bếp, xới một bát cơm đi ra, rưới nước thịt kho lên.
Bên trong món thịt kho này Mục Uyển không cho cải phơi khô mà là măng khô, càng khiến cho món ăn thêm giòn, ngon miệng và đưa cơm hơn.
An Kỳ nhảy nhót từ trên lầu xuống, thấy Sở Giản thì nở nụ cười.
Cô rất tự giác bước vào bếp, tự cầm bát xới cơm.
"Anh Sở Giản, bánh nếp chiên này rất ngon, anh có muốn thử một cái không? Em đã ăn rất nhiều rồi." Hắc Muội giới thiệu.
"Ừm." Sở Giản đáp, ăn một miếng bánh nếp chiên.
"Có ngon không?" Hắc Muội vui vẻ hỏi.
"Ừm." Sở Giản lại đáp.
An Kỳ đi ra, ngồi đối diện với Sở Giản, gắp một miếng thịt.
"Phu nhân làm món thịt kho này chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm ăn ngay. Hôm nay sức ăn của em rất lớn, em phải ăn năm sáu miếng thịt." An Kỳ nói.
"Cô không sợ béo à?" Hắc Muội nói.
"Dáng người của tôi tốt như vậy, béo phì là chuyện không thể nào. Bất kể là ăn thế nào, cũng không béo nổi. Ngược lại là cô kìa, mấy cô gái trong tuổi dậy thì dễ béo phì lắm đấy, cô ăn ít thịt lại đi." An Kỳ không khách sáo nói.
Hắc Muội mím môi nhìn, An Kỳ quả thực không béo, cô cũng không tiện nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn bánh nếp chiên.
"Cái này ăn ngon thật, còn nữa không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Có đấy, vẫn còn một nửa. Đợi đến tối sẽ làm tiếp." Mục Uyển nói: "Buổi tối em sẽ làm bánh nếp nấu thịt, chắc chắn cũng rất ngon. Cũng nhờ hôm nay có An Kỳ giã bánh."
"Nếu như Phu nhân còn muốn giã bánh dày, cứ việc gọi tôi. Chút sức lực ấy đối với tôi thì chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao ngày nào tôi cũng phải rèn luyện." An Kỳ cười nói.
Sở Giản len lén nhìn An Kỳ.
An Kỳ quang minh chính đại nhìn anh, bắt được ánh mắt của anh, cong môi cười: "Lúc làm việc anh có nhớ tôi không?"
Sở Giản đàng hoàng trịnh trọng nhăn mày: "Cô nói mò gì đấy?"
An Kỳ cười: "Tai của anh đỏ hết cả rồi, thẹn thùng nữa chứ?"
Vốn dĩ Mục Uyển cho rằng An Kỳ đang đùa nhưng khi cô nhìn kỹ lại đúng là tai Sở Giản đang đỏ thật.
"Chủ của cậu bảo tôi sắp xếp cho cậu một gian phòng ở đây. Cậu xem tự mình lựa một gian phòng trống hoặc là lựa một phòng đã có người ở cũng được." Mục Uyển nói.
"Đương nhiên là phòng trống rồi, tôi lựa phòng có người làm gì?" Sở Giản không suy nghĩ đã nói, sau đó trộm nhìn An Kỳ.
An Kỳ cũng không thèm để ý, dù sao anh không đến tìm cô, cô cũng sẽ đi tìm anh. Kết quả đều giống nhau.
"Bây giờ anh không chịu cưới tôi, đến lúc đó đừng xin tôi gả cho anh đấy." An Kỳ nói sâu xa.
Sở Giản liếc cô, không trả lời lại An Kỳ. Sau đó cầm một cái bánh cắn một cái rồi xoay sang nói với Mục Uyển: "Bánh dày chiên này ngon thật, tôi có thể lấy hai cái mang đi cho anh tôi không? Chắc hẳn anh tôi chưa được ăn bánh này đâu."
"Đây là bánh nhân thịt heo, nguội rồi ăn sẽ không ngon. Nếu cậu mang cho anh cậu thì lúc ăn phải rán lại. Tốt nhất là đừng dùng lò vi sóng để hâm nóng, như vậy bánh sẽ rất cứng, không mềm như nếp, ăn không ngon." Mục Uyển nói.
"Vậy tôi đưa cho anh ấy, để anh ấy về hấp lại." Sở Giản nói.
"Thế này đi, tôi cũng đã làm sẵn một ít bánh nhưng chưa rán. Tôi để trong hộp cơm cho cậu, cậu trở về bảo anh ấy rán trên chảo chống dính là ăn được rồi." Mục Uyển nói.
Sở Giản cong môi cười: "Cảm ơn phu nhân."
Mục Uyển không trả lời Sở Giản.
Hạng Thịnh Duật đăm chiêu ăn cơm, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Mục Uyển đoán anh đang suy tư, cũng không quấy rầy anh.
Cơm nước xong, di động của Hạng Thịnh Duật vang lên.
Anh nghe máy, cong khóe miệng nói: "Làm rất tốt, trở về sẽ thưởng đùi gà cho các cậu."
Hạng Thịnh Duật nói xong, cúp máy nói với Mục Uyển: "Ngày mai bên phía SHL sẽ có người qua đây. Vụ cá cược này sẽ có kết quả ngay thôi, thắng lợi trong tầm tay, lần đầu báo tin thắng trận."
"Vậy chiều nay em có nên đi làm không? Dựa theo tính cách của phu nhân Lan Ninh, chắc chắn bà ta sẽ đích thân tiếp đón, ý đồ ký được hợp đồng này." Mục Uyển lo lắng nói.
"Hôm nay em không cần đi, ngày mai hãy đi. Cho dù phu nhân Lan Ninh biết được tin tức cũng vô dụng. Hợp đồng này bên phía bọn họ sẽ yêu cầu em ký." Hạng Thịnh Duật cười nói.
"Sao anh lại làm được thế? Tài nguyên của phu nhân Lan Ninh ở SHL rất tốt, mối quan hệ cũng rất rộng." Mục Uyển thật sự vô cùng tò mò.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, hưởng thụ sự sùng bái của Mục Uyển: "Trước đó anh chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm, tuy đang tạo áp lực, nhưng phía bọn họ cũng có cách. Ít nhất anh đã giúp bọn họ nghĩ được ba cách để giải quyết thế cục. Vì vậy, anh còn hơi lo lắng, nhưng anh vừa tiết lộ thông tin cho Phó Hâm Ưu biết thì cô ta đã tự rối loạn trận trước, đắc tội hết với những người bên đó. Mà bên đó đương nhiên không muốn dựa vào phu nhân Lan Ninh nữa nên dứt khoát kí hiệp ước đồng minh với anh."
"Thật ra Phó Hâm Ưu không có năng lực kia, dù là về mặt thông minh, tình cảm, hay kinh nghiệm tất cả đều không tốt. Trước đó, cô ta còn dựa vào phu nhân Lan Ninh. Phu nhân Lan Ninh xem cô ta như con cờ, tác dụng của cô ta chỉ là phụ mà thôi. Nhưng trên danh nghĩa cô ta vẫn là con gái của phu nhân Lan Ninh, đại diện cho bà ta, giờ phu nhân Lan Ninh chắc tức chết rồi." Mục Uyển lạnh nhạt nói.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: "Phu nhân Lan Ninh đúng là một nhân vật tài giỏi, nhưng chỉ có một mình bà ta tài giỏi thì có ích gì, đoàn đội tài giỏi mới là tài giỏi thật sự."
Mục Uyển liếc nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật ôm vai Mục Uyển, kéo cô đến bên cạnh, cười nói: "Em là người có rất nhiều đoàn đội tài giỏi."
"Anh tự khen mình như vậy không cảm thấy chột dạ sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Anh không cảm thấy, bởi vì anh nói đều là sự thật, chờ em ký hợp đồng xong, bên phía Barney cũng sắp ký hợp đồng rồi. Đây sẽ là công lao to lớn của em. Có cái này rồi thì em có thể trở thành Thứ Trưởng Bộ Ngoại giao, hơn nữa là Bộ trưởng Bộ Giám Sát Ngoại giao, nói cách khác, chính là có thể ngang hàng với phu nhân Lan Ninh, không chỉ như vậy, em cũng sẽ ngang hàng với phu nhân Lan Ninh trong Nội các." Hạng Thịnh Duật vui vẻ nói.
Mục Uyển lại lo lắng nói: "Có thể nói rằng, chỉ thắng trận đầu tiên mà em đã leo lên ngay địa vị cao, nhưng đây không phải là kết thúc, mà mới chỉ là bắt đầu, đây mới là lúc em nên thận trọng nhất."
"Yên tâm, không phải em có anh sao? Anh đúng là người có đoàn đội rất xuất sắc." Hạng Thịnh Duật cười nói, rất tự tin.
Mục Uyển: "..."
"Em không hi vọng sẽ trở thành người như Phó Hâm Ưu của phu nhân Lan Ninh, cản chân anh đâu." Mục Uyển hít sâu một hơi, nhắc nhở chính mình.
Hạng Thịnh Duật gõ lên mũi của Mục Uyển: "Sao em có thể cản chân anh được chứ? Vì vốn dĩ em đã là chân sau của anh rồi."
Mục Uyển: "..."