Chương 1303: Là Đàn Ông Thì Hãy Dũng Cảm Đối Mặt
CHƯƠNG 1303: LÀ ĐÀN ÔNG THÌ HÃY DŨNG CẢM ĐỐI MẶT
“Sao vậy?” Mục Uyển thắc mắc hỏi.
Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại : “Người của anh báo: Phó Hâm Ưu có thể không phải con gái ruột của phu nhân Lan Ninh, điều này anh hơi bất ngờ.”
Mục Uyển gật đầu: “Điều này đủ để lý giải vì sao phu nhân Lan Ninh lại quyết định hy sinh Phó Hâm Ưu nhanh như vậy.”
“Phó Hâm Ưu chắc không biết mình không phải là con ruột của phu nhân Lan Ninh.” Bất chợt mắt Hạng Thịnh Duật sáng lên: “Nếu như lúc này Phó Hâm Ưu biết điều đó, em đoán xem sẽ như thế nào?”
“Theo tính cách của Phó Hâm Ưu thì chắc chắn sẽ mất bình tĩnh, cô ta rất bốc đồng, mà còn rất sĩ diện, vì vậy nên đôi lúc cô ta thường làm một số việc mà bản thân cô ta không muốn, nếu cô ta biết được thân phận của mình chắc chắn sẽ làm loạn lên.” Mục Uyển phân tích nói.
“Cô ta ngu như vậy, còn không biết mình bị phu nhân Lan Ninh từ bỏ, nể tình quen biết, anh sẽ tiết lộ thông tin này cho cô ta biết, em nghĩ sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi ý kiến của Mục Uyển.
“Anh tự quyết định đi, anh ra ngoài trước đi, em sắp xong rồi, xong rồi em sẽ kêu anh ăn cơm.” Nói xong Mục Uyển đẩy Hạng Thịnh Duật ra ngoài.
“Vậy để anh xử lý việc này chút.” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật dịu dàng hơn.
Mục Uyển gật đầu: “Dạ.”
Sau khi Hạng Thịnh Duật đi ra, Mục Uyển tiếp tục làm bánh.
“Phu nhân.” Hắc Muội gọi: “Em cảm thấy hình như Hạng Thịnh Duật khác với trước đây.”
“Hoàn cảnh, tâm tình, đều có thể khiến cho con người thay đổi, em không phát hiện chị bây giờ cũng khác so với trước đây sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hắc Muội cười: “Không cần biết chị thay đổi như thế nào, em vẫn sẽ luôn thích chị.”
Mục Uyển khẽ cười nhìn ra ngoài cửa.
Có vẻ như tính cách của Hạng Thịnh Duật có thay đổi nhiều so với trước đây, anh của trước đây luôn khiến cho cô tức ói máu.
Cũng có thể không phải anh thay đổi, mà là cách nhìn của cô đối với anh đã thay đổi, bỏ đi thành kiến, dùng con tim để cảm nhận những việc anh làm, vì cảm nhận được tình cảm của anh, nên tính cách của cô cũng dịu bớt đi rất nhiều.
Cô dịu dàng hơn, anh cũng bớt cực đoan hơn.
“Phu nhân.” An Kỳ trở về với rất nhiều củi khô trên lưng, cô cho củi vào bếp: “Tôi còn lôi một khúc gỗ rất lớn về, để tôi ra ngoài bổ.”
“Không cần đâu, vậy đã đủ rồi, ăn xong rồi làm tiếp, nghỉ ngơi chút đi.” Mục Uyển nói.
“Vậy tôi đi tắm cái đã.” An Kỳ vừa nói vừa vỗ vỗ bụi trên người.
“Cô hôm nay tắm mấy lần rồi, một ngày không thể tắm quá nhiều lần đâu, như vậy sẽ rửa trôi hết lượng dầu giữ ẩm trên da của mình.” Hắc Muội nói.
“Tôi tắm xong có thoa dưỡng da mà, người ra mồ hôi mà không tắm, lát nữa sẽ bốc mùi thối lắm, cô không biết sao?” An Kỳ trả lời rồi quay về phòng mình.
Hắc Muội trề môi, cô vẫn chưa quen thân với An Kỳ, cô nói với Mục Uyển: “Phu nhân, lần này hình như bánh bột nấu xong rồi phải không, có thể ăn được chưa?”
Mục Uyển gấp bánh bột ra, cô chọn ra ba đoạn dài rồi cắt thành nhiều đoạn nhỏ, rồi sắp xếp bày lên đĩa, sau đó rưới phần đường đã được đun thành màu đẹp mắt lên.
Cô lấy đũa gắp một miếng lên đưa đến trước mặt Hắc Muội: “Em ăn thử xem ngon không?”
Hắc Muội há miệng cắn: “Ui, ngon lắm, cảm giác rất đặc biệt, rất mềm, thơm, ngon quá, mình em có thể ăn hết cả tô.”
Mục Uyển cười: “Có món bánh này thì không thể ăn thịt được, tối chị làm món thịt ăn, cũng ngon lắm.”
“Ngon quá.” Hắc Muội gắp thêm một cái bỏ vào miệng mình, cười híp mắt: “Không ngọt quá, mà lại rất thanh, rất thơm, bánh nếp cộng thêm đường thắng thật là không chê vào đâu được.”
Mục Uyển cầm tô đưa cho Hắc Muội: “Em cầm ra đi, lát chúng ta ăn chung.”
“Em…” Hắc Muội nhìn về Hạng Thịnh Duật đang đứng ngoài cửa: “Em không dám, Hạng Thịnh Duật dữ quá, anh ta không cho em ăn thì sao? Hay là em vớt ra một nửa rồi em và chị An Kỳ, anh Sở Giản ăn chung vậy.”
“Không sao đâu, cùng ăn đi, nếu như anh ấy hung dữ thì chị sẽ mắng anh ấy.” Mục Uyển nói.
“Dạ.” Hắc Muội bê phần bánh bột nếp để lên bàn, rồi nói với Hạng Thịnh Duật: “Phu nhân nói có thể ăn cơm được rồi.”
Hạng Thịnh Duật nhìn Hắc Muội.
Hắc Muội không dám nhìn lại anh mà đi vào trong bếp giúp Mục Uyển bê thức ăn ra.
Mục Uyển cầm một cái bánh bột nếp chiên rồi bẻ đôi ra, rồi cô đưa nửa cho Hắc Muội: “Thử xem.”
Hắc Muội cầm lấy rồi cắn một miếng, bánh vẫn còn nóng: “Em cảm thấy ở trong bếp phụ giúp thật sung sướng, thấy món nào ngon có thể được ăn trước.”
“Ăn ngon không?” Mục Uyển hỏi.
“Cực kỳ cực kỳ ngon, sao trước đây chưa bao giờ chị làm món này cho em ăn, thật ngon quá đi.” Trong tích tắc Hắc Muội đã ăn hết phần bánh của mình.
“Trước đây không có An Kỳ, nhân này nọ, gói lại thì tiện hơn, nhưng phải lấy xôi nếp giã thành bột nếp như vậy, chị đâu có sức lực đó mà làm.”
“Hừ, vậy thì coi như chị ấy vẫn còn giá trị.” Hắc Muội chu môi nói.
Mục Uyển không nhịn được cười, cô gắp hết bánh bột nếp chiên ra cho vào đĩa, rồi đưa cho Hắc Muội: “Lên món thôi, cũng xong rồi, ăn nóng mới ngon.”
“Vâng.” Hắc Muội bê đĩa bánh bột nếp chiên ra ngoài.
Mục Uyển đặt những món khác vào cái khay rồi ăn nốt nửa cái bánh còn lại.
Đây là lần đầu tiên cô làm loại bánh này, trước đây cô có nhìn người khác làm, mùi vị cũng ngon, bản thân cô khá thích loại bánh này.
Hắc Muội lại quay vào bê đồ ăn, Mục Uyển còn xới hai chén cơm mang ra.
Cô đặt một chén trước mặt Hạng Thịnh Duật.
Cô nhìn xung quanh rồi nhíu mày hỏi anh: “Sở Giản không qua đây sao, trước đây đến giờ cơm là anh ta nhanh nhất mà.”
“Đang ở trên xe đó, nói không vào ăn, chắc cậu ta muốn thử cảm giác đói bụng là như thế nào.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh ăn trước đi kẻo nguội, để em lấy hai cái đem ra ngoài cho anh ta.” Mục Uyển nói.
“Mặc kệ cậu ta đi, còn ở đó làm ra vẻ, khi nào chịu không nổi thì tự động biết vào ăn, hôm nay anh ở đây mà, cậu ta có thể ở trên xe cả ngày sao?” Hạng Thịnh Duật nói: “Sau này sắp xếp cho cậu ta căn phòng riêng ở đây đi.”
“Hả?” Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật dò xét.
Hạng Thịnh Duật cười lớn nói: “Trước khi chúng ta kết hôn, anh sẽ ở chỗ em suốt, cậu ta thường xuyên đi với anh, trước đây thường xuyên canh chừng cho nên đến giờ làm cũng không có tinh thần mấy, nên sắp xếp cho cậu ta căn phòng để cậu ta nghỉ ngơi.”
“Dạ.” Mục Uyển trở vào trong bếp lấy hai cái túi đựng thực phẩm, mỗi túi cô đựng một cái bánh bột nếp.
Rồi cô bước ra ngoài cửa.
Sở Giản vẫn còn ở trên xe, anh nhìn thấy Mục Uyển đi ra liền ngay lập tức xuống xe chào: “Phu nhân.”
Mục Uyển thảy bịch bánh trong tay mình về phía Sở Giản, anh liền nhanh tay chụp lấy.
“Anh lịch sự chào tôi như vậy đúng là chuyện hiếm có, thưởng cho anh đó, cảm thấy ăn ngon thì vào trong ăn, dù sao thì cũng phải đối mặt, là đàn ông thì dũng cảm chút, An Kỳ mạnh mẽ hơn anh rất nhiều đó.” Mục Uyển khẽ cười rồi xoay lưng đi vào trong.
Sở Giản hơi khựng lại, bánh trên tay anh vẫn còn nóng.
Anh bận bịu cả ngày đúng thật đã đói rồi, vừa mở túi bánh ra là ăn ngay, chỉ trong tích tắc hai cái bánh đều nằm gọn trong bụng anh, ăn xong vẫn còn muốn ăn nữa, làm sao đây?