Chương 1298: Có Anh Ở Đây, Em Chẳng Cần Suy Nghĩ Gì Cả
CHƯƠNG 1298: CÓ ANH Ở ĐÂY, EM CHẲNG CẦN SUY NGHĨ GÌ CẢ
“Thưa ngài, tôi về trước nhé, mai tôi sẽ lại qua đón.” Sở Giản nói.
An Kỳ cười càng xán lạn hơn: “Nhớ về chuẩn bị cho tốt để cưới tôi nhé.”
An Kỳ nói xong, còn tặng một nụ hôn gió.
Sở Giản rùng cả mình, chưa được Hạng Thịnh Duật đồng ý, đã tự ý chạy luôn ra ngoài.
An Kỳ nói với Mục Uyển: “Phu nhân, hôm nay tôi hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp một tiếng
“Phu nhân.” Hắc Muội làm nũng, tủi thân nói.
Mục Uyển nhìn Hắc Muội, thâm thúy nói: “Em còn nhỏ, anh Sở của em vẫn là anh Sở của em, điều này không thể thay đổi được.”
Hắc Muội tủi thân cúi đầu: “Anh ấy nói đợi em lớn sẽ lấy em.”
Mục Uyển thở dài, đến trước mặt Hắc Muội: “Em và anh ấy tuổi tác cách nhau hơi lớn, em sắp đi học rồi, sẽ gặp được những người cùng tuổi với em, cố gắng tận hưởng nhé. Rồi em sẽ nhận ra, đó là khoảng thời gian tươi đẹp, vui vẻ nhất của mình.”
Hắc Muội ngẩng đầu nhìn Mục Uyển, cô chỉ là trách móc một chút thôi, thực ra cũng chẳng thay đổi được gì, chỉ an ủi tâm trạng mình thôi.
“Vậy phu nhân, em cũng đi nghỉ ngơi đây, à đúng rồi, phu nhân, chị có muốn ăn đêm không, để em làm bữa khuya cho hai người nhé.” Hắc Muội nói.
Mục Uyển mềm lòng, vỗ vai Hắc Muội: “Bọn chị không đói, đi nghỉ đi, còn nữa, đợi em lớn rồi, chị chắc chắn sẽ tìm một người hoàn hảo hơn, thích hợp hơn cho em, chị đảm bảo.”
Hắc Muội nghe Mục Uyển nói vậy thì gật đầu: “Vâng.”
Cô quay người đi về phòng.
Mục Uyển nhìn về phía phòng An Kỳ: “Anh nói xem, An Kỳ đã dùng cách gì khiến Sở Giản cưới cô ấy vậy, em thấy Sở Giản chỉ trơ ra chứ không phản bác, chắc là sẽ lấy nhau thật đó.”
Hạng Thịnh Duật cười khẽ, ôm vai Mục Uyển, kéo cô lại bên mình: “Em không để ý đến dấu vết trên xương quai xanh và cổ của Sở Giản à?”
Mục Uyển bất ngờ, nhìn Hạng Thịnh Duật: “Vết gì?”
Hạng Thịnh Duật hôn lên cổ Mục Uyển.
Môi của anh quá nóng, Mục Uyển run một cái, lùi về phía sau, càng bất ngờ nhìn anh: “Anh nói Sở Giản và An Kỳ, hôn như thế rồi?”
“Em ngốc à? Với thân thủ của Sở Giản, có thể để An Kỳ hôn cậu ta sao? Hơn nữa, trông như không chỉ hôn hai chỗ đâu.”
Mục Uyển hồ đồ luôn rồi: “Ý anh là... Sở Giản bằng lòng? Với tính cách của Sở Giản, chắc không phải tự nguyện đâu.”
“Lúc cậu ta tỉnh táo thì chắc chắn không tự nguyên, dù gì Sở Giản cũng không thích An Kỳ, nhưng nếu không phải lúc tỉnh táo thì sao? Ví dụ, như lúc lên giường, cậu ta sẽ để mặc bạn giường thích làm gì thì làm.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển huých khuỷu tay Hạng Thịnh Duật: “Anh nói thật hay giả vậy? Đùa em phải không?”
“Đương nhiên là thật rồi, chắc An Kỳ đã cho Sở Giản ăn gì đó. Sở Giản chưa từng nồng nhiệt với phái nữ, nhìn An Kỳ nhiệt tình như vậy, không khống chế được, cũng là chuyện thường.”
“Nhưng gương mặt của An Kỳ đã bị đánh đến nỗi không nhìn rõ hình dạng rồi, Sở Giản còn muốn thưởng thức gì chứ!” Mục Uyển khó hiểu.
Hạng Thịnh Duật nhéo mũi Mục Uyển: “Em tưởng ai cũng như em chắc, thích nhìn mặt! Sở Giản nhìn An Kỳ không mặc gì, tầm nhìn từ gương mặt của An Kỳ rời ra chỗ khác, tuy An Kỳ trông không nóng bỏng lắm, nhưng dù gì cũng là con gái, hơn nữa còn được rèn luyện lâu, eo và ngực vẫn khá đẹp đó chứ. Hơn nữa Sở Giản đã uống phải thuốc, chắc chắn là bị kích thích rồi.”
“Loại tình cảm miễn cưỡng này sẽ không hạnh phúc đâu, An Kỳ chắc không phải thật sự dùng thuốc đó chứ?”
“Ha ha ha.” Hạng Thịnh Duật cười.
“Anh còn cười.”
“Cô gái ngốc của anh, nếu Sở Giản thật sự không muốn, không vui, vậy lúc anh ta tỉnh lại, phải đánh An Kỳ đến cha mẹ không nhận ra mới đúng, loại đàn ông thẳng thắn như Sở Giản chắc chắn làm ra được chuyện đó.”
“Thế thì?” Mục Uyển khó hiểu hỏi: “Thực ra Sở Giản, thích An Kỳ?”
Hạng Thịnh Duật mím môi: “Có lẽ, ai biết được, nhưng chắc không ghét như trong tưởng tượng, chuyện tình cảm, ngoài cái duyên lúc đầu, còn phải dựa vào nỗ lực của mình nữa. Anh rất thích phong cách của An Kỳ, dám làm dám chịu, lại kiên trì, nói không chừng, lại rất xứng với Sở Giản đấy chứ.”
“Trước kia anh đâu nói như vậy.” Mục Uyển nhắc.
“Người cũng có lúc này lúc kia mà.” Hạng Thịnh Duật nhướn mày chớp chớp mắt: “Được rồi, vợ của anh, không còn sớm nữa, chúng ta cũng phải đi ngủ sớm thôi, mai còn có việc phải làm.”
Nói đến mai, Mục Uyển đã đồng ý nấu cơm rồi.
“Em ở nhà làm cơm, bên Bộ ngoại giao thật sự không cần đi sao?” Mục Uyển lo lắng hỏi.
“Đợi người bên SHL tới, em cứ yên tâm ở nhà đi, muốn làm gì thì làm cái đó, mọi thứ đã có anh lo.” Hạng Thịnh Duật khẳng định nói.
“Sao em lại cảm thấy mình chỉ ngồi mát ăn bát vàng vậy, hình như mình chẳng có tác dụng gì cả.” Mục Uyển hơi áy náy nói.
“Phải xem em so tài với ai đã, nếu với anh thì chẳng có tác dụng gì, nhưng nếu là với phu nhân Lan Ninh, lúc đó em đấu trí với bà ta, chuyển bại thành thắng, có tác dụng đấy chứ. Hơn nữa, còn có anh ở đây, em có thể nghỉ ngơi rồi, anh không muốn em quá mệt.” Hạng Thịnh Duật nói.
Anh nói rõ ràng lưu loát, đã thế lại tâng bốc bản thân là mạnh mẽ, thông minh nữa.
Nhưng trong lòng cô, sao lại có cảm giác ngọt ngào nhỉ.
Chưa từng có người đàn ông nào chăm sóc cô như vậy cả, chăm lo bộ não cô được nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi nhiều rồi, sẽ ngu đi đó.
Cô vẩy tay anh ra: “Anh bớt đi. Mau nghỉ sớm, mai em còn phải đi chợ mua đồ.”
“Anh sẽ về sớm. Buổi trưa cũng sẽ về nhà ăn cơm, em làm đại vài món là được, không cần phải vất vả quá.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em vẫn không yên tâm phu nhân Lan Ninh, anh không thấy hôm nay bà ta bình tĩnh quá à?” Mục Uyển nói.
“Đúng thật.” Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Theo lý mà nói, bình luận trên mạng nhiều như vậy, bà ta không thể ngồi yên mới đúng, cũng không thấy bày trò gì cả, anh cũng thấy lạ, chẳng lẽ là bị tức chết rồi?”
Mục Uyển lườm anh, nhắc nhở nói: “Phu nhân Lan Ninh rất biết nhẫn nhịn, chút chuyện này vẫn chưa khiến bà ta tức chết được đâu, đừng chủ quan, dù gì người đứng sau bà ta là ai, chúng ta vẫn chưa biết, biết mình biết ta mới trăm trận trăm thắng.”
“Mai anh bảo người đi điều tra, xem bà ta đang làm gì, yên ắng như vậy không phù hợp với phong cách của bà ta. Đợi điều tra ra chân tướng rồi, chắc chắn sẽ báo ngay cho em, cho em đỡ canh cánh trong lòng.” Hạng Thịnh Duật nhếch môi cười.
Mục Uyển còn định nói gì đó.
Hạng Thịnh Duật cưng chiều nhìn cô: “Nếu em còn đủ tinh thần, hay là, tối chúng ta làm gì đó đi, dù sao thì, không phải chỉ mỗi ba mẹ anh mong cháu, anh cũng mong một đứa con.”