Chương 1297: Thua Hay Thắng?
CHƯƠNG 1297: THUA HAY THẮNG?
“Dì cũng tin Lục Bác Lâm của dì, nên cháu đừng có nói anh ấy.” Hạng Kim Thu tức giận.
Hạng Thịnh Duật cau mày nhìn Hạng Kim Thu: “Vậy thì dì hãy nhớ rõ những lời gì vừa nói, dì tin tưởng cậu ta thì bất luận dù có chuyện gì thì cũng đừng đến tìm Mục Uyển kiếm chuyện. Tôi có thể bao dung cho dì một lần, hai lần, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba, dì nghe rõ rồi chứ?”
“Dù sao dì cũng là dì của cháu, cháu lại có thái độ như vậy sao?” Hạng Kim Thu nói rồi đi về phía Hạng Vũ Thái.
“Những vấn đề liên quan đến Mục Uyển, đừng nói dì, đến cả ba mẹ tôi, tôi cũng không nể đâu.” Hạng Thịnh Duật nói.
Hạng Kim Thu vốn định dựa vào Hạng Vũ Thái để ra oai nhưng nghe Hạng Thịnh Duật nói vậy thì liền có chút e ngại: “Dì biết rồi, dì đâu có làm gì Mục Uyển.”
Hạng Thịnh Duật quay lại nhìn Lục Bác Lâm: “Tôi tin cậu cũng biết rõ bản thân nên làm gì rồi, lần sau nếu có thấy Mục Uyển thì tránh xa ra một chút.”
Lục Bác Lâm biết Hạng Thịnh Duật là người như thế nào, mặc dù khó chịu nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý rồi quay ra nhìn Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật thấy vậy liền lập tức đứng trước mặt Mục Uyển.
Lục Bác Lâm cúi đầu nhìn xuống đất, anh có cảm giác hối hận, nếu như lúc đó anh kiên định và có lòng tin thì có lẽ giờ anh và Mục Uyển đã ở bên nhau rồi. Với tính cách của Mục Uyển, chắc chắn cô sẽ không phải bội anh.
Nhưng đúng là bản tính con người, chỉ khi nào mất đi rồi thì mới biết trân trọng, người mà Lục Bác Lâm luôn thầm yêu thương cũng chỉ có người con gái ấy.
“Cậu út, Thịnh Duật, tôi và Kim Thu xin phép về trước, cũng đã muộn rồi.” Lục Bác Lâm nói.
“Đi đi, có thể nói rõ ràng cũng tốt, thứ gì đã không phải của mình thì có mãi mãi cũng không thuộc về mình.” Hạng Vũ Thái nói đầy ẩn ý.
“Ừm.” Lục Bác Lâm đáp rồi cầm tay Hạng Kim Thu đi về.
Kiếp này anh đã bỏ lỡ Mục Uyển, có lẽ đó cũng là báo ứng của anh, là ông trời trừng phạt anh.
Hạng Thịnh Duật quay ra nhìn Mục Uyển: “Chúng ta cũng về thôi.”
Hạng Vũ Thái cau mày: “Chẳng phải cháu bảo đưa người đến sao? Người còn chưa đưa đến mà.”
“Người gì cơ?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Người chứng minh Hà Liên là bị giết hại.” Hạng Vũ Thái nhắc nhở.
“À, anh ta bị cháu nhốt lại rồi. Muốn đến đây thì đợi một vài ngày nữa, vả lại Mục Uyển cũng nói là tạm gác chuyện này lại nên cháu đã kêu người đưa anh ta về rồi.” Hạng Thịnh Duật thản nhiên đáp.
Hạng Vũ Thái: “…”
Hạng Thịnh Duật cười nói: “Chú đừng gấp, đợi đến khi anh ta cần xuất hiện thì tự nhiên sẽ xuất hiện. Còn về phía chú Tằng, chú hãy hỏi lại cho rõ ràng, chú vẫn còn có thể hỏi ra rất nhiều thông tin khác nữa đấy. Cháu và Mục Uyển cũng xin phép. À, đúng rồi, còn một việc nữa, trước đây Mục Uyển gọi chú là cậu, cháu gọi là chú. Bây giờ thì chú cũng biết Mục Uyển không phải là con gái của Hạng Tuyết Vy, vả lại cô ấy sắp được gả cho cháu, vậy từ nay trở đi cô ấy cũng sẽ giống cháu gọi là chú. Được chứ?”
Mục Uyển sững người, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, vậy mà Hạng Thịnh Duật lại có thể tỉ mỉ như vậy.
Hạng Vũ Thái nhìn Mục Uyển, vừa mới biết cô ấy không phải là cháu ngoại thì giờ Mục Uyển lại trở thành cháu dâu. Bỏ đi, dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà, mặc dù thân phận chuyển đổi rất nhanh nhưng Hạng Vũ Thái rất quý Mục Uyển. Đặc biệt khi cô vì lợi ích của Hạng gia mà chịu nhân nhượng, chịu đựng. Tính cách này không phải ai cũng có được.
“Cứ gọi là chú đi, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô, gọi như nào cũng được.” Hạng Vũ Thái nhìn Mục Uyển nói.
Mục Uyển: “Cảm ơn chú út.”
“Mau về nghỉ ngơi đi, việc của cháu ta nhất định sẽ đứng ra làm chủ, nhất định ta sẽ đòi lại công bằng cho cháu.” Hạng Vũ Thái nói.
Mục Uyển biết rõ con người của Hạng Vũ Thái, cậu ấy là một người rất chính trực, dù trong lòng rất thương xót cho chị của mình nhưng nhất định sẽ đối xử công bằng với cô.
Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển đi về.
“Có phải là anh đã vội vàng rồi không?” Mục Uyển lên tiếng hỏi Hạng Thịnh Duật.
“Thực lòng mà nói anh vốn chưa muốn động đến Hạng Tuyết Vy, nhưng hết lần này đến lần khác, đúng là làm cho người ta tức chết. Với lại, đúng lúc bắt được người của bà ta thì cũng nên đưa qua chỗ chú trước. Như vậy cũng giúp cho chú phần nào hiểu trước mọi chuyện, tự trong lòng chú đưa ra đáp án, sau này cũng dễ dàng giải quyết hơn. Đợi sau khi giải quyết xong phu nhân Lan Ninh, anh sẽ giúp em giải quyết Hạng Tuyết Vy, cũng coi như báo thù cho mẹ vợ tương lai của anh.” Hạng Thịnh Duật cười đáp.
Mục Uyển cúi đầu nghĩ ngợi.
“Sao vậy? Giận rồi sao?” Hạng Thịnh Duật lo lắng.
Mục Uyển lắc đầu: “Không, chỉ là em cảm thấy số phận con người đúng là kì lạ. Đi một vòng tròn lớn, em lại về với đúng thân phận của bản thân mình. Trước đây em chưa từng nghĩ đến việc sẽ kết hôn với anh, rồi nhận sự giúp đỡ của anh để có được tương lai mà em hằng mong ước.”
“Đó là do em không nghĩ tới, chứ anh sớm đã nghĩ đến rồi. Đi thôi, mau về thôi.” Hạng Thịnh Duật cười rồi nắm chặt tay Mục Uyển hơn.
Mục Uyển vừa về đến nhà thì cảm thấy bầu không khí không được tốt.
Hắc Muội với vẻ mặt ấm ức đi đến trước mặt cô.
Mục Uyển cau mày: “Sao vậy?”
“Hôm nay chị An Kỳ hôn anh Sở Giản rồi họ lại đánh nhau ở trong phòng.” Hắc Muội nói.
Giờ thì Mục Uyển đã hiểu tại sao lúc nãy Sở Giản lại có sắc mặt khó coi như vậy. An Kỳ đúng là can đảm, lại có thể làm như vậy.
“Hai người họ đâu?” Mục Uyển hỏi.
Hắc Muội chỉ vào phòng: “Vẫn còn ở trong phòng, em cũng không biết bây giờ như thế nào vì cửa phòng khóa rồi.”
Mục Uyển đến trước cửa phòng gõ cửa.
An Kỳ mở cửa phòng.
Mục Uyển nhìn thấy An Kỳ đầu tóc bù xù, mặt mày thì phờ phạc, nhìn qua Sở Giản, vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, cúi gằm mặt liếc nhìn cô.
“Không sao chứ?” Mục Uyển hỏi An Kỳ.
An Kỳ cười đáp: “Không sao phu nhân, da mặt tôi dày, có bị đánh cũng không sợ.”
Mục Uyển thấy tâm trạng của An Kỳ rất tốt, quay ra nhìn Sở Giản. Sở Giản đã đi qua chỗ Hạng Thịnh Duật, anh ta vẫn cúi đầu im lặng nửa lời cũng không nói.
Hạng Thịnh Duật cau mày: “Nhìn bộ dạng của cậu, đánh thua rồi hả? Không phải nói An Kỳ không phải là đối thủ của cậu sao?”
Sở Giản đỏ mặt: “Tôi không thua, làm sao có thể thua được chứ, tôi có nhắm mắt đánh cũng thắng.”
An Kỳ cười ngạo nghễ: “Vì thế, nên anh thua khi mở mắt đúng không?”
Sở Giản lườm An Kỳ, biểu cảm càng lúc càng kì lạ…