Chương 1296: Tôi Tin Cô Ấy
CHƯƠNG 1296: TÔI TIN CÔ ẤY
“Cậu út.” Cuối cùng thì Mục Uyển cũng lên tiếng: “Tạm thời chưa cần mời các trưởng bối trong nhà đến đâu ạ.”
“Tại sao?” Hạng Vũ Thái không hiểu ý của Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật không nhìn Mục Uyển, anh chỉ lẳng lặng cầm một quả quýt khác trên bàn lên bóc vỏ.
“Thứ nhất, lúc này cậu út đang tức giận nên khi giải quyết sẽ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, ngược lại sẽ khiến mọi người không phục. Dù sao thì đây cũng là một vết nhơ của nhà họ Hạng. Hạng Tuyết Vy cũng đã sống trong nhà ta nhiều năm rồi, tất cả mọi người đều không muốn vì chuyện này mà lại khiến gia đình bất hòa.”
“Lẽ nào ta lại để yên sao? Chị ta làm ra chuyện quá đáng như vậy, hại chết mẹ ruột của cháu.” Hạng Vũ Thái tức giận.
Cũng có thể là do Hạng Vũ Thái cảm thấy xót xa cho Mục Uyển.
“Chuyện nên giải quyết đương nhiên phải giải quyết, có điều không phải là bây giờ. Nếu như gọi các bậc trưởng bối đến thì sẽ càng làm lớn chuyện này lên, như vậy chắc chắn người ngoài sẽ biết, chúng ta càng khó che đậy. Vả lại giờ là khoảng thời gian đặc biệt, Hạng gia ta đang phải đối đầu với phu nhân Lan Ninh, nếu nội bộ Hạng gia bây giờ lại xảy ra mâu thuẫn sẽ là cơ hội cho bà ta tấn công.” Mục Uyển giải thích.
“Cháu muốn giải quyết như thế nào?”
Mục Uyển đưa mắt nhìn Lục Thăng: “Chuyện liên quan đến Hạng Tuyết Vy không gấp, lúc này sự đồng lòng, đoàn kết của Hạng gia mới là thứ chúng ta cần. Nhưng phải xử lí người này như thế nào? Nếu để cậu ta quay về thì nhất định cậu ta sẽ nói lại cho Hạng Tuyết Vi rằng chúng ta đã biết chuyện bà ta giết người. Nhưng nếu cậu ta không quay về thì Hạng Tuyết Vy cũng biết là cậu ta đã xảy ra chuyện.”
“Chẳng phải chuyện đó quá dễ sao?” Hạng Thịnh Duật thản nhiên nói: “Chẳng phải cậu ta muốn chết sao? Cậu ta chết đi thì Hạng Tuyết Vy sẽ cho rằng cậu ta chết mà không có đối chứng, bà ta cũng có thể không lo chuyện bị lộ.”
Lục Thăng hốt hoảng nhìn Hạng Thịnh Duật, vết thương bị Hạng Thịnh Duật đánh vẫn còn đau.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Lúc nãy chẳng phải rất muốn tự sát sao? Sao bây giờ lại tỏ ra sợ hãi như vậy, hay là để tôi đẩy mẹ của cậu xuống địa ngục cho hai người cùng nhau lên đường.”
“Không, đừng mà.” Lục Thăng hét lớn.
“Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, tôi sẽ trả điện thoại lại và để cậu quay về nhà với mẹ mình. Dù sao thì mẹ cậu cũng không phạm tội quá lớn và cậu cũng chỉ là kẻ làm theo lệnh. Cậu xem, chú Tằng tuy phạm tội nhưng chỉ cần ông ấy thành thật khai báo thì tôi sẽ tha cho. Cậu chỉ cần làm theo lời tôi thì cậu và mẹ cậu sẽ được an toàn. Tôi cũng sẽ cho hai mẹ con một khoản tiền để sống tới già. Cậu có làm theo lời tôi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Lục Thăng nghe rồi gật đầu lia lịa.
Hạng Thịnh Duật nhìn Hạng Vũ Thái: “Coi như phía cậu ta đã giải quyết xong, có điều cằm của hắn ta, cháu không muốn giúp hắn ta băng bó, toàn là nước dãi.”
Hạng Vũ Thái liếc nhìn Hạng Thịnh Duật: “Người bên cạnh cháu thì sao?”
“Hôm nay chúng cháu đến chỗ ba mẹ cháu ăn cơm nên cô ấy cũng không mang dầu gió theo.” Hạng Thịnh Duật nói rồi tiếp tục ngồi xuống bóc quýt.
Hạng Vũ Thái lấy khăn lau miệng cho Lục Thăng.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn cậu ta: “Những lời tôi vừa nói lúc nãy, nghe rõ rồi chứ?”
Lục Thăng ấp úng: “Tôi, tôi không nghe thấy gì hết.”
“Thứ tôi chỉnh là cằm của cậu chứ không phải là tai, đang thách thức tôi đấy à?” Hạng Thịnh Duật mặt đằng đằng sát khí.
“Tôi, tôi… nghe rõ rồi.”
“Nghe rõ rồi thì nên hiểu chủ nhân nhà cậu chết chắc rồi, điều gì nên nói, điều gì không nên nói, chắc rõ rồi chứ?”
“Rõ, rõ rồi, ngài sẽ bỏ qua cho người nhà tôi chứ?” Lục Thăng hỏi lại để khẳng định một lần nữa.
“Đương nhiên, mạng của cậu đối với tôi mà nói chả có ý nghĩa gì hết, có giết chết cũng vô ích. Nhưng nếu làm tôi vui thì tôi sẽ để cho cậu sống.”
“Đa tạ ngài Hạng, đa tạ ngài Hạng.” Lục Thăng dập đầu cảm ơn Hạng Thịnh Duật.
“Đi đi.” Hạng Thịnh Duật đưa lại điện thoại cho Lục Thăng.
Cậu ta cầm lấy điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài. Cậu ta vừa đi chưa lâu thì Hạng Kim Thu và Lục Bác Lâm đến.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật, cô thầm nghĩ mời hai người này đến vốn để vạch mặt Hạng Tuyết Vy, là do bà ta cố ý chia rẽ. Thế nhưng bây giờ lại tha cho Lục Thăng, tốt nhất là không nên để lộ việc Lục Thăng đã từng đến đây.
“Mọi người gọi tôi đến đây là có chuyện gì, đã muộn như vậy rồi, tôi cần được nghỉ ngơi.” Hạng Kim Thu lên tiếng trách móc.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười nhìn Lục Bác Lâm: “Cậu à, cháu nghe nói cậu đã đến tìm Mục Uyển để gặp mặt riêng, chính là ở dưới gốc cây cạnh căn nhà bên hồ. Chuyện này có đúng không?”
“Đúng, hôm đó vô tình gặp Mục Uyển nên có chuyện trò đôi câu.” Lục Bác Lâm giải thích.
“Vô tình? Bình thường anh dậy rất muộn nhưng hôm đó sao lại dậy sớm vậy?” Hạng Kim Thu lên tiếng.
“Bởi vì hôm đó anh có việc, một người bạn của anh phải nhập viện nên anh dậy sớm, vì thế mới trùng hợp gặp Mục Uyển.”
“Ồ, là như vậy sao? Sao anh không nói với em?” Hạng Kim Thu nói.
Trong lòng Hạng Kim Thu, người mà Lục Bác Lâm yêu là bà ta nên anh ta nói gì thì bà ta liền tin nó là thật.
“Em không hỏi anh thì làm sao anh nói?” Lục Bác Lâm nói.
Hạng Kim Thu lại mềm lòng: “Đây chỉ là chuyện nhỏ, em luôn tin tưởng anh nên đương nhiên sẽ không hỏi. Nếu không phải bọn họ nhắc tới thì em cũng đã quên lâu rồi.”
Mục Uyển lạnh lùng nhìn hai người đó. Cả hai người này đều thật biết giả bộ, giả tạo, đúng là xứng đôi.
“Là vô tình gặp hay là cố tình? Bây giờ tôi cũng không muốn truy cứu nữa bởi dù sao thì cậu cũng là chồng của dì tôi. Nhưng Lục Bác Lâm, cậu nên nhớ rõ thân phận của cậu, nếu như để tôi phát hiện cậu có ý muốn trả thù hoặc làm ra những chuyện khiến Mục Uyển đau lòng thì tôi đảm bảo sẽ khiến cậu không nhìn thấy mặt trời của ngày mai.” Hạng Thịnh Duật cảnh cáo.
“Hạng Thịnh Duật, cháu nói vậy là có ý gì chứ?” Hạng Kim Thu lập tức đứng ra bảo vệ Lục Bác Lâm.
“Con người như tôi đây chính là như vậy. Tôi rất khó chịu với những việc làm trước đây của cậu, đặc biệt việc cậu là bạn trai cũ của Mục Uyển. Tất cả những chuyện này, chúng tôi đều biết, trước đây cậu và Mục Uyển không có gì. Nhưng, nếu giữa hai người thực sự có gì mờ ám để người khác đồn đến tai tôi, tai dì tôi thì chúng tôi khó lòng mà thoải mái cho được. Vì thế để tránh chuyện này không xảy ra, tôi mong cậu hãy tự trọng, tốt nhất cậu nên biết rõ điều gì nên và không nên làm.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhắc nhở.
“Cháu nói Lục Bác Lâm nhà ta làm gì chứ? Sao không dạy dỗ lại Mục Uyển cho tốt vào. Nếu như không phải nó quyến rũ Bác Lâm, làm sao Bác Lâm có thể chủ động nói chuyện với nó chứ?” Hạng Kim Thu tức giận.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Bởi vì tôi tin cô ấy, nên đương nhiên sẽ không phải dạy dỗ gì cả.”