Chương 1295: Vị Ngọt
CHƯƠNG 1295: VỊ NGỌT
Hạng Thịnh Duật tiếp tục hỏi: “Sau khi từ chối thì sao? Hạng Tuyết Vy làm gì… chắc chú… là người biết rõ hơn ai hết. Thế này đi, chú chỉ cần tường thuật lại đại khái là được, việc chú bị bà ta uy hiếp, tôi có thể không quan tâm và tôi cũng tin chú sẽ không truy cứu vì dù sao thì chú cũng đã bị uy hiếp rồi. Nhưng có điều mà chú lại ấp úng không nói rõ ràng, chứng tỏ chú vẫn chưa nhận lỗi. Vậy thì ngại quá, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào làm hại đến Mục Uyển, tôi cũng tin là chú cũng sẽ đồng ý với tôi mà không tha thứ cho kẻ… không biết hối lỗi.”
Chú Tằng nhìn Hạng Thịnh Duật đầy lo lắng, trông giống như đang nghĩ việc gì đó ở trong lòng. Nhưng Hạng Thịnh Duật thì chỉ mỉm cười, nụ cười đó lại không hề thoải mái chút nào.
Chú Tằng quay ra nhìn Mục Uyển, Mục Uyển cũng đang nhìn ông. Cô vốn không muốn giải quyết việc này bởi lúc này, đối với Mục Uyển, việc quan trọng nhất chính là đối phó với phu nhân Lan Ninh. Nhưng cô không ngờ rằng Hạng Thịnh Duật lại muốn đối đầu với Hạng Tuyết Vy.
Chú Tằng lại cúi đầu.
“Mau nói đi.” Hạng Vũ Thái nhắc lại một lần nữa.
Chú Tằng đã bên cạnh Hạng Vũ Thái từ nhỏ đến lớn, tính cách của Hạng Vũ Thái ông là người rõ hơn ai hết. Ông cảm nhận rõ được sức chịu đựng của anh ấy cũng đã đến giới hạn.
“Cô cả yêu cầu tôi tìm một cô gái rồi đưa đến chỗ ngài Hạng.” Chú Tằng đáp.
“Cái gì!” Hạng Vũ Thái ngạc nhiên, dường như nghĩ ra được điều gì đó liền lập tức quay lại nhìn Mục Uyển.
Mục Uyển vẫn thản nhiên nhìn chú Tằng, dường như tất cả những gì mà ông ấy vừa nói đều không có liên quan đến cô vậy.
Chú Tằng tiếp tục giải thích: “Cô gái ấy chính là Hà Liên, nhưng cô cả cũng không ngờ rằng ông chủ lại yêu Hà Liên, sau đó đợi khi Hà Liên sinh con xong thì liền đuổi đi.”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật bật cười: “Chỉ là đuổi đi thôi sao? Là chú thực sự không biết hay là đang giả bộ không biết?”
Chú Tằng sửng sốt nhìn Hạng Thịnh Duật. Ông nhìn Hạng Thịnh Duật, ánh mắt anh giống như đã biết hết mọi chuyện. Nhưng điều đó là không thể nào, chuyện này đã là chuyện hai mươi sáu lăm trước, lúc đó Hạng Thịnh Duật mới sinh chưa lâu.
Nhưng ông đã đánh giá quá thấp Hạng Thịnh Duật.
“Cậu nói câu này là có ý gì?” Chú Tằng hỏi.
“Cô gái đó là do chú tìm về, chắc chắn chú phải biết cô ấy là người ở đâu chứ?”
“Tôi biết, khi cô cả đuổi cô ta đi, tôi đã đưa cho cô ta 300 triệu để sinh sống. Lúc đó lương người làm trong nhà chỉ có 300 nghìn một tháng.”
“Chú tiễn cô ấy đến đâu? Ra thuyền sao?”
“Đúng.” Chú Tằng tò mò, tại sao Hạng Thịnh Duật có thể biết được những chuyện trước đây.
“Vậy chú có biết rằng, một nam một nữ bên cạnh Hạng Tuyết Vi đã mất tích rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Lúc đó tôi chỉ là thầy giáo của cậu chủ, chứ không hề quản lí mọi chuyện trong phủ. Chuyện của người làm cũng không do tôi quản lí, vì thế tôi thực chất không hề biết. Cậu nói vậy nghĩa là Hà Liên đã chết rồi? Và cô ấy là bị cô cả giết sao?” Chú Tằng hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi: “Ông trời luôn có mắt, chuyện của các người lúc đó đã có người nhìn thấy rồi.”
Trông chú Tằng bắt đầu lo sợ, dè chừng nhìn Hạng Thịnh Duật.
“Ông thực sự phải thấy quan tài mới đổ lệ sao?” Hạng Thịnh Duật gọi một cuộc điện thoại: “Đưa anh ta đến đây.”
“Không phải là tôi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà thực sự tôi không biết, tôi tưởng cô ấy đã về quê sinh sống rồi, tôi chỉ tiễn cô ấy đến chỗ thuyền thôi.” Chú Tằng hốt hoảng giải thích.
“Vậy tôi hỏi chú, chú đưa cô ấy lên thuyền là chủ ý của chú hay là của Hạng Tuyết Vi. Tốt nhất thì chú hãy khai báo thật, nếu không thì tôi cũng không cứu nổi chú.”
“Là cô cả bảo tôi cho cô ấy đi thuyền về cho tiện, và cô cả còn dặn tôi phải tiễn cô ấy lên thuyền.”
“Chú không nghĩ rằng bà ta yêu cầu chú làm vậy vì mục đích gì sao? Hơn nữa, lúc đó thuyền đi đường xa thực chất không có nhiều. Chính vì thế Hạng Tuyết Vi đã sắp xếp khi đi đến đoạn vắng vẻ thì cho người đẩy cô gái đáng thương ấy xuống sông rồi dìm chết.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
“Tôi thực sự không nghĩ cô cả sẽ giết cô ấy, tôi nghĩ rằng chỉ là đi tiễn cô ấy mà thôi, tôi cũng không có lí do gì để hạ thủ Hà Liên. Sau này nghĩ lại tôi thấy có điều gì đó không đúng, nên tôi cũng đã đi về quê để tìm cô ấy nhưng cô ấy không hề quay về quê. Tôi đã cho người để lại một ít tiền đề phòng cô ấy quay lại. Cô ấy là người tốt, cô ấy sẽ không có lí do gì mà không trở về quê. Lúc ấy tôi nghĩ có khả năng cô ấy quay lại để tìm ông Hạng, nhưng tôi đã lầm.” Chú Tằng kể lại.
Hạng Thịnh Duật đứng dậy ngồi vào ghế, rồi anh bóc một quả quýt ở trên bàn ra ăn. Hạng Thịnh Duật ăn một múi rồi đưa phần còn lại cho Mục Uyển: “Ngọt lắm.”
Mục Uyển nghe Hạng Thịnh Duật nói vậy liền cảm thấy rất ấm áp.
Hạng Thịnh Duật quay sang chú Tằng: “Hãy kể những chuyện lúc trước Hạng Tuyết Vi yêu cầu chú làm đi, ví dụ như đêm hôm đó ở căn nhà cạnh hồ.”
Chú Tằng quay ra nhìn Mục Uyển, vẻ mặt cô vẫn điềm tĩnh như việc đó chẳng hề liên quan đến mình.
Hạng Vũ Thái như chợt nhận ra điều gì đó, ông cũng quay sang nhìn Mục Uyển rồi hỏi: “Lẽ nào Mục Uyển là con gái của Hà Liên?”
“Đúng vậy.” Chú Tằng nói rồi lại cúi gằm mặt xuống đất.
“Chú mau kể tiếp đi, đừng làm đứt mạch truyện.” Hạng Thượng Duật nói rồi vứt vỏ quýt xuống phía chân của chú Tằng: “Tôi đã nói rồi, chú chỉ cần kể đại khái là được, tôi sẽ không đối xử tệ với chú. Nhưng nếu cậu Thăng đây cứ giấu giếm không nói thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Chú Tằng cúi gằm mình xuống quay ra nói với Hạng Vũ Thái: “Cô cả yêu cầu tôi giết chết Mục Uyển, sau đó người hầu bên cạnh Mục Uyển là Hắc Muội đã phát hiện và ngăn chặn. Chuyện này Mục Uyển cũng biết, nhưng cô ấy nói nếu để lộ chuyện này thì sẽ gây ảnh hưởng đến cậu chủ vì tôi là người của cậu nên cho tôi đường lui.”
Hạng Vũ Thái vừa ngạc nhiên mà vừa tức giận: “Đến chuyện này mà chú cũng không nói cho tôi biết sao?”
“Tôi đã biết mình sai nên không dám nói với cậu chủ. Hơn nữa tôi cũng biết tính của cậu, nếu để cậu biết nhất định cậu sẽ đau lòng vì dù sao cô cả cũng là chị gái của cậu. Thật xin lỗi, tôi làm sai rồi.”
Hạng Vũ Thái siết chặt tay: “Mặc dù tôi trọng tình nghĩa nhưng tôi cũng hiểu đạo lí, tất cả các trưởng bối trong nhà kể cả Hạng Tuyết Vi, gọi hết qua đây. Những gì vốn thuộc về Mục Uyển ta nhất định phải trả lại công bằng cho con bé.”