Chương 1293: Có Vợ Rồi Quên Con Trai
CHƯƠNG 1293: CÓ VỢ RỒI QUÊN CON TRAI
Hạng Minh Khải bình tĩnh nói: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ con dùng cơm, dù sao cũng là tiện đường nên không cần phải chuẩn bị gì nhiều.”
“Dạ?” Mục Uyển bất ngờ.
“Con có thể đến chỗ mẹ nấu không vì ở đây có đầy đủ dụng cụ bếp hơn.” Ân Minh Lan nói với Mục Uyển.
“Mẹ, đầu bếp giỏi nhất đâu nhất thiết phải là đầu bếp trong nhà hàng, người đầu bếp tài năng là người có thể dùng những gia vị, đồ dùng đơn giản mà vẫn có thể nấu được món ăn ngon. Mục Uyển cũng chính là như vậy, nếu đến chỗ cô ấy dùng cơm thì hai người mới là khách. Nếu đến nhà ta thì Mục Uyển cũng không thể phát huy được hết tài năng của mình.” Hạng Thịnh Duật dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Vả lại từ đây đi cũng không xa, hai người có thể đi bộ qua, vừa có thể giảm cân mà lại tốt cho tiêu hóa.”
Ân Minh Lan lườm Hạng Thịnh Duật, bà muốn Mục Uyển qua đây là để xem cô nấu nướng như thế nào.
“Vậy ba mẹ sẽ qua chỗ con dùng bữa tối phải không ạ?” Mục Uyển nhẹ nhàng hỏi, bởi nếu ăn vào bữa trưa thì cô e rằng sẽ không chuẩn bị kịp.
“Ngày mai ban ngày anh phải đi làm nên đương nhiên sẽ ăn vào bữa tối.” Hạng Thịnh Duật cười đáp.
“Hai đứa tự hỏi tự trả lời thì mẹ còn phải nói gì nữa…” Ân Minh Lan có vẻ không vui.
“Mẹ, mẹ là khách, làm sao để khách quyết định được chứ.” Hạng Thịnh Duật nói.
Ân Minh Lan: “Con là con trai mẹ mà lại coi mẹ là khách sao?”
“Mẹ nên nhớ là con trai mẹ và Mục Uyển vẫn còn chưa kết hôn mà, đó là nhà của Mục Uyển chứ không phải nhà chúng ta. Vả lại sau này có kết hôn thì con trai mẹ cũng chỉ là ở rể thôi, bởi đó là nhà của cô ấy, mẹ có muốn qua thì cũng phải được sự đồng ý của chủ nhà.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Gì cơ! Ở rể sao, mẹ không tán thành.” Ân Minh Lan tức giận.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải hiểu rõ rằng thế giới này không phải mẹ muốn như thế nào thì sẽ như thế đó. Mẹ không đồng ý cũng không sao, con trai mẹ đồng ý là được.”
Ân Minh Lan nghe Hạng Thịnh Duật nói thì rất tức giận, bà định nói gì đó nhưng lại nghĩ lại, im lặng nuốt cơn giận vào trong.
Mục Uyển thấy vậy mỉm cười, cô nhẹ nhàng nói với Ân Minh Lan: “Mẹ, mẹ đừng nghe anh ấy nói bậy bạ. Con được gả vào Hạng gia, sau này con nhất định sẽ sống trong nhà họ Hạng. Của anh ấy cũng có nghĩa là của cha mẹ, cha mẹ lúc nào muốn qua cũng được ạ.”
Ân Minh Lan nguôi giận một chút, bà quay ra nhìn Mục Uyển rồi quay lại nhìn Hạng Thịnh Duật nói: “Con xem Mục Uyển người ta đúng là hiểu chuyện.”
Hạng Thịnh Duật cũng rất vui khi nghe được những lời Mục Uyển vừa nói, đặc biệt khi cô nói cô là được gả vào nhà họ Hạng.
Anh lập tức đến ngồi cạnh Mục Uyển và thơm lên má cô: “Vợ nói gì cũng đúng hết, anh nghe theo em.”
Hạng Minh Khải nhìn Hạng Thịnh Duật rồi thở dài một tiếng. Trước đây ông cứ nghĩ Hạng Thịnh Duật là đồng tính, vì không bao giờ quan tâm đến phụ nữ, ấy vậy mà khi thích một người con gái rồi thì lại hành động ngớ ngẩn như vậy. Nghĩ đến, ông lại thà rằng Hạng Thịnh Duật cứ lạnh lùng như trước đây còn hơn.
Hạng Minh Khải hắng giọng rồi nói với Hạng Thịnh Duật: “Thôi được rồi, chẳng phải tối còn có việc sao? Mau ăn đi rồi về.”
“Ba đuổi con đi sớm vậy sao? Đúng là có vợ rồi là không cần con trai nữa.” Hạng Thịnh Duật trách móc.
Hạng Minh Khải ném giấy ăn qua chỗ Hạng Thịnh Duật. Anh nhanh nhẹn đỡ lấy rồi cười nói: “Cảm ơn ba quan tâm.”
Hạng Thịnh Duật quay sang hỏi Mục Uyển: “Em có cần không, ba đưa đó.”
Mục Uyển: “…”
Rõ ràng là do anh ấy làm ba tức giận nên ông mới ném qua chỗ anh, có thôi đi không vậy? Nhưng Hạng Thịnh Duật chính là như vậy, anh dễ làm phật ý người khác, nhưng chỉ cần anh ấy muốn thì lại có thể khiến người khác yêu quý mình. Ví dụ như ông của Thịnh Duật vậy. Vốn dĩ sự nghiệp của Hạng gia không đến lượt Hạng Thịnh Duật gánh vác bởi trên anh còn có vài trưởng bối nữa. Thế nhưng chính vì anh có được lòng tin của ông mà được nắm giữ một nửa quyền lực. Có thể thấy rõ, ở nhà họ Hạng, anh và Hạng Vũ Thái là hai trụ cột.
Thực tế thì Hạng Vũ Thái là người chính trực, cứng rắn, rất trọng tình cảm nhưng đôi khi lại quá cứng nhắc mà không linh hoat. Hạng Thịnh Duật không như vậy, anh là người mưu lược và có tham vọng. Có thể nói Hạng Thịnh Duật có một tương lai rất sáng.
Sau khi ăn xong, Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển ra về.
“Mục Uyển, tối nay anh ăn hơi nhiều. Chúng ta đi dạo một lát rồi hãy về.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh nói nhiều nhất, mà cũng là người ăn nhiều nhất, đúng là không hiểu nổi.” Mục Uyển không khách khí.
Hạng Thịnh Duật dựa vào vai Mục Uyển làm nũng: “Đừng có nói người ta như vậy, người ta ngại đó.”
Mục Uyển nghe vậy thì nổi da gà, Hạng Thịnh Duật của bây giờ hoàn toàn khác so với trước. Lúc trước anh là kẻ độc đoán, ngang ngạnh, bướng bỉnh, lúc nào cũng sai khiến người khác.
Còn bây giờ thì…
Mục Uyển dừng lại đẩy tay Hạng Thịnh Duật ra: “Thôi đi, em không thích làm nũng.”
Hạng Thịnh Duật cau có: “Anh làm nũng chỗ nào chứ?”
Mục Uyển nhìn chằm chằm anh: “Anh là người đa nhân cách sao?”
Hạng Thịnh Duật gõ nhẹ lên trán cô nói: “Người đa nhân cách là người không biết rõ bản thân đang làm gì, mỗi một nhân cách là một cá thể và tính cách độc lập.”
“Lẽ nào bên trong anh là một tiểu công chúa sao?” Mục Uyển tiếp tục hỏi.
“Dám nói vậy sao, chỉ có em như vậy thôi.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng đáp.
“Vậy thì anh đừng ra vẻ nhõng nhẽo với em nữa, em không quen.”
Hạng Thịnh Duật vòng tay qua khoác vai Mục Uyển: “Em chính là khó chiều như vậy đó. Khi anh hung hăng với em thì em nói anh là kẻ độc đoán, lúc anh đối xử tốt với em thì em lại nói anh nhõng nhẽo. Hầu hạ em đúng là khó mà, anh vừa muốn đối xử tốt với em mà lại không thể làm nũng…”
Mục Uyển mỉm cười, cô đột nhiên cảm thấy Hạng Thịnh Duật lúc này thật đáng yêu.
“Tùy anh chứ, anh muốn như nào cũng được, anh nói vậy làm em không biết nên nói gì nữa.” Mục Uyển nói.
“Nói như em có thể nói lại anh vậy.” Hạng Thịnh Duật nói rồi nhìn đi xa xăm.