Chương 1290: Đến Đây, Ha Ha Ha
CHƯƠNG 1290: ĐẾN ĐÂY, HA HA HA
“Đừng giỡn nữa.” Mục Uyển nhắc nhở anh.
“Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta qua đó thôi.” Hạng Minh Khải nói.
Hai người họ đi theo Hạng Minh Khải đi đến phòng ăn, Mục Uyển vừa mới ngồi xuống đã nghe được tiếng của Hạng Tuyết Vi: “Minh Khải, em có ở nhà không?”
Mục Uyển tỏ vẻ khó chịu, có một số người đúng là oan hồn ám nặng, cứ xuất hiện vào những lúc không nên xuất hiện. Bản thân mình đã làm gì tự mình không biết hay sao mà còn cứ nghĩ trên cơ người ta. Tính mạng của người khác không quan trọng sao…
Hạng Thịnh Duật nắm chặt tay Mục Uyển hơn, nhẹ giọng nói với cô: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
“Em không sợ bà ta.” Mục Uyển nói: “Chỉ là lúc này đang trong thời điểm nhạy cảm, không muốn đụng đến bà ta thôi.”
“Vấn đề là bà ta tự đến chọc mình thì đừng có trách anh không khách sáo.” Nói xong Hạng Thịnh Duật khẽ cười nham hiểm, mắt anh hiện lên vẻ tự tin.
Đó là nụ cười khiến cho người khác yên tâm hơn.
“Uyển, tiếng của mẹ con kìa.” Hạng Minh Khải nói với Mục Uyển.
“Nếu bác đến rồi thì để bác ấy cùng vào ăn cơm với mình đi, nhà mình không thiếu đũa.” Hạng Thịnh Duật nói.
Nhưng Hạng Tuyết Vi đã tự vào phòng ăn trước khi được mời. Nhìn thấy Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật cũng đang ở đó, bất chợt sắc mặt bà ta trở nên khó coi hơn, bà nói với Hạng Minh Khải: “Minh Khải, em ra đây với chị chút, chị có chuyện quan trọng nói với em.”
“Chuyện gì vậy?” Hạng Minh Khải hỏi.
“Chuyện rất quan trọng.” Hạng Tuyết Vi lại nói.
“Chị cứ nói đi, người trong nhà cả thôi mà.” Hạng Minh Khải bắt đầu có chút không vui.
“Chị đi bệnh viện kiểm tra rồi, Mục Uyển không hề đi làm kiểm tra lâm sang. Chị nghi ngờ chuyện mang thai là giả, cho nên chị có sắp xếp bác sỹ đáng tin cậy để Mục Uyển đi kiểm tra lại.” Hạng Tuyết Vi đành nói thẳng sự việc ra.
“Cái gì! Mang thai giả.” Ân Minh Lan mất bình tĩnh bật dậy nhìn Mục Uyển, lên tiếng chất vấn: “Rốt cuộc cô có thai hay không, cô vậy là lừa gạt à?”
“Lừa cái gì, giờ không có thì rồi sau này sẽ có, gấp cái gì chứ.” Hạng Minh Khải nói.
Hạng Tuyết Vi hơi bất ngờ: “Minh Khải, em nói vậy là sao? Em đồng ý chuyện hôn sự của hai đứa nó rồi à? Chuyện mang thai liên quan đến nhân phẩm con người.”
“Bác à, cho dù là nhân phẩm không tốt thì cũng là chuyện của tôi, là tôi nói cho bác biết Mục Uyển mang thai mà.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Con không phải đã xác nhận rồi sao? Con bây giờ tự ôm lấy trách nhiệm à, nhưng mà con vừa nói vậy cũng đã có ý xác nhận là Mục Uyển không mang thai rồi, nếu không thì sao con lại tự ôm trách nhiệm vào mình?” Hạng Tuyết Vi nói.
“Bác, sao bác lại không hy vọng Mục Uyển mang thai đến như vậy, Mục Uyển mang thai thì bác cũng lên chức bà ngoại, không phải là chuyện vui sao? Đời nào lại có người làm mẹ như bác, đối xử với con gái mình như kẻ thù, không lúc nào muốn Mục Uyển được sống tốt và hạnh phúc.” Hạng Thịnh Duật cố ý nói với ve mặt nửa đùa nửa thật.
“Bác không phải không muốn Mục Uyển được sống tốt và hạnh phúc, mà là bác cảm thấy có một số người thiếu nhân phẩm. Cuộc hôn nhân có được từ gian dối cũng không thể nào lâu dài được, đây là lời khuyên của người từng trải, bác thật sự rất mong hai con đều có hạnh phúc của riêng mình.” Hạng Tuyết Vi nói.
“Gian dối thì cũng chỉ là cố ý tạo ra lời nói dối giữa mối quan hệ của hai người nam và nữ, tạo hy vọng thì cũng đồng nghĩa với việc thất vọng, sẽ phẫn nộ, sẽ cảm thấy mình bị lừa dối, cho nên sẽ không lâu dài, còn tôi với Mục Uyển không phải vậy, chúng tôi chia sẻ với nhau mọi chuyện, không có sự dối trá tồn tại ở đây, ý tốt của bác tôi cám ơn.” Hạng Thịnh Duật vừa nói vừa khoác tay lên vai Mục Uyển.
Hạng Tuyết Vi nhìn thấy hành động của Hạng Thịnh Duật, hơi bất ngờ, không biết nên nói gì.
“Vậy cuối cùng là có mang thai hay không vậy?” Ân Minh Lan khó hiểu nhìn Hạng Thịnh Duật, rồi sau đó lại xoay qua nhìn bụng của Mục Uyển, biểu cảm có chút khó chịu.
Chợt Hạng Tuyết Vi nghĩ ra cách gì đó, bà ta tiếp tục nói: “Bác cũng phải chỉnh lại con chút, chuyện hôn nhân đại sự không phải riêng con và Mục Uyển quyết định là được. Đây là chuyện của hai gia đình. Ba mẹ con không biết thì cũng có thể coi như là lừa dối, hay là con nghĩ rằng con có vợ rồi nên không cần ba mẹ nữa? Ba mẹ con khó khăn lắm mới nuôi con lớn, vậy mà cũng không có tư cách biết sao?”
Bất chợt ánh mắt Hạng Thịnh Duật trở nên sắc lạnh: “Cho nên ý của bác là tôi và Mục Uyển phải chia tay nhau thì bác mới yên tâm đúng không, rốt cuộc bác làm vậy là có mục đích gì?”
“Bác làm gì có mục đích gì, bác quan tâm con thôi.” Giọng điệu Hạng Tuyết Vi có phần chanh chua, đồng thời tỏ vẻ như bản thân mình rất uất ức.
Hạng Thịnh Duật nhún vai: “Ý tốt của bác tôi hiểu rồi, vốn dĩ ban đầu định mời bác ở lại ăn cơm, nhưng bác làm cho chúng tôi đều mất hứng rồi. Nếu bác mà ở lại ăn thì chúng tôi sẽ càng mất hứng hơn. Bác có thể đi được rồi.”
Hạng Tuyết Vi rất muốn bộc phát cơn tức giận của mình, nhưng lại nghĩ đến ánh mắt sắc lại của Hạng Thịnh Duật.
Bà nhìn sang Hạng Minh Khải: “Minh khải, em nghĩ sao, bạn chị đã liên hệ xong rồi, có thể nhờ bọn họ kiểm tra lại được.”
Hạng Minh Khải nhìn Mục Uyển, hít thở sâu rồi nói với Hạng Tuyết Vi nói: “Ý tốt của chị, em biết rồi, nhưng nói thật là nó có mang thai hay không, em không quan trọng lắm, vì dù sao thì bây giờ không có thì từ từ cũng sẽ có, có rồi thì cũng sẽ có khả năng bị sảy thai. Quan trọng là hai đứa nó vui vẻ là được, hai đứa nó thích thì mới có ý nghĩa, chứ nếu cả hai đứa nó đều không thích thì đó mới là điều bất hạnh.”
“Ba, ba nói nghe hay quá, đáng được tặng một cái đùi gà.” Hạng Thịnh Duật vui vẻ lên tiếng nói, đồng thời anh gắp đùi gà từ trong tô canh gà vào bát của Hạng Minh Khải.
“Vậy là…” Hạng Tuyết Vi nhăn mặt: “Ý của em là em không phản đối mối quan hệ của hai đứa nó sao?”
“Uyển cũng tốt mà, hiểu chuyện, lễ phép, còn tốt hơn mấy đứa tào lao không biết xử sự, nhưng quan trọng nhất là Hạng Thịnh Duật thích nó.” Hạng Minh Khải nói.
“Chuyện quá khứ xấu hổ của nó, em không nhớ sao?” Hạng Tuyết Vi có chút mất bình tĩnh.
“Chuyện xấu hổ gì vậy bác, bác có thể nói ra đây, so sánh xem chuyện xấu của ai nhiều hơn ai, xem ai mới là kẻ dở hơi?” Hạng Thịnh Duật không khách sáo nói.
“Thịnh Duật, không được vô lễ, bác con cũng có ý tốt mà thôi.” Hạng Minh Khải tuy là nhìn Hạng Thịnh Duật nói như vậy, nhưng mà giọng điệu của ông không hề có ý gì đặc biệt.
“Vậy thưa bà bác yêu quý của tôi, xin bác rủ lòng từ bi về đi, chúng tôi còn phải ăn cơm, bác đi thong thả, không tiễn.” Hạng Thịnh Duật nhếch mép nói.
Hạng Tuyết Vi liếc nhìn qua Mục Uyển với cặp mắt hung dữ như vô số cây kim đâm vào người cô.
Hạng Thịnh Duật đứng lên chắn ngay phía trước mặt Mục Uyển: “Bác à, ánh mắt này của bác truyền được độc, Mục Uyển giờ đang mang thai, bác đừng có làm cho cô ấy sợ, hoặc có ai mà dám đụng đến cô ấy thì sẽ không yên với tôi đâu.”
Hạng Tuyết Vi không biết có thể làm gì Hạng Thịnh Duật được nữa: “Sau này con sẽ hối hận cho mà xem.”
Hạng Thịnh Duật cười lớn tiếng: “Cũng câu này tặng lại cho bác đó.”
“Bác là bác của con, con coi con như vậy là thái độ gì!” Hạng Tuyết Vi tức giận nói.
Phút chốc Hạng Thịnh Duật thôi không cười nữa…