Chương 1289: Đừng Đùa Nữa, Ngoan
CHƯƠNG 1289: ĐỪNG ĐÙA NỮA, NGOAN
Mục Uyển nhìn Hạng Minh Khải, trong mắt cô tựa chừng như có hố sâu vô tận mà không ai có thể nhìn thấu được.
Mục Uyển trả lời rành mạch: “Thích.”
“Vậy là hai đứa thích nhau, từ khi nào cô bắt đầu thích Thịnh Duật vậy?” Hạng Minh Khải hỏi.
Mục Uyển biết câu hỏi này chắc chắn không đơn giản, Hạng Minh Khải đang thăm dò xem cô có thật lòng hay không, bản thân ông có phán đoán riêng của mình.
Mục Uyển cười: “Thích vốn dĩ là một thứ cảm giác, thưa thật với cậu là con không biết bắt đầu từ khi nào, nếu như cậu bắt buộc con phải đưa ra thời điểm chính xác thì con nghĩ chắc có thể là lúc anh ấy bị đánh. Anh ấy nói với con là cậu trút hết toàn bộ bực tức lên người anh ấy thì sẽ không đối phó với con nữa. Con nhớ là anh ấy bị đánh hai lần, cả hai lần đều vì con mà bị đánh. Hạng Thịnh Duật vốn là người kiêu ngạo, chuyện gì anh ấy không muốn thì không ai làm gì anh ấy được, nhưng mà anh ấy vì con mà bị thương hai lần, điều đó khiến con rất cảm động, lúc đó con cũng có chút đau lòng, con nghĩ chắc cảm giác đó là thích chăng?”
“Muộn như vậy cô mới thích nó à?” Hạng Minh Khải có chút không bình tĩnh lên tiếng hỏi: “Tôi mới đánh nó cách đây không lâu.”
“Chuyện quá khứ của con thì chắc cậu cũng biết rồi, Lục Bác Lâm trước đây là bạn trai của con, nhưng cuối cùng anh ta lại yêu và kết hôn với dì út, con thì gả cho Hình Thiên, nhưng trong lòng Hình Thiên lại có hình bóng của người phụ nữ khác. Con không dễ dàng trao tình cảm của mình cho người khác, vì bản thân con không có gì khác ngoài tấm lòng này, nên nếu mất con sẽ mất hết bao gồm cả tình cảm của mình, cho nên con không thể thích một người nào đó dễ dàng như vậy được.” Mục Uyển bình tĩnh giải thích.
“Sau này cô sẽ đối xử tốt với Thịnh Duật chứ?” Hạng Minh Khải hỏi.
“Con đã kết hôn lần hai rồi, sau khi gả cho anh ấy thì sẽ không nghĩ nhiều nữa, con với anh ấy vốn dĩ là một thể, con không đối xử tốt với anh ấy thì còn đối xử tốt với ai? Chỉ có anh ấy tốt thì con mới tốt được, vì lợi ích của con và anh ấy từ lâu đã là hỗ trợ và nương tựa vào nhau. Cậu có thể không tin tình cảm, vì vốn dĩ cái gọi là tình người thì nó không có căn cứ, nhưng xin cậu hãy tin sự chắc chắn và kiên định từ lợi ích của việc hỗ trợ nhau, từ đó mới có thể củng cố mối quan hệ của hai người, cũng vì điều này mà con không thể nào phản bội Hạng Thịnh Duật được. Vì lợi ích của cả hai mà con và anh ấy chắc chắn phải tốt với nhau hơn, và cùng hướng đến hướng phát triển tốt hơn.” Mục Uyển thản nhiên giãi bày với ánh mắt rất kiên định.
Thái độ của cô rất lễ phép, nhưng không hèn mọn, có cá tính, nhưng không cuồng vọng.
Hạng Minh Khải yên lặng nhìn cô: “Trước đây ngăn cản hai đứa, còn nói những lời khó nghe, cô có giận tôi không?”
“Chỉ là mọi người nghĩ rằng Hạng Thịnh Duật có những lựa chọn khác tốt hơn, đó là vì mọi người yêu thương và muốn tốt cho anh ấy. Đó là chuyện thường tình, không có gì đáng để giận hay không giận. Sau này đều là người trong nhà cả, thù hận vốn là thứ không tốt, cùng nhau hoàn thiện thì đó mới là điều nên làm, cho dù ba mẹ và con cái có mâu thuẫn nhau thì nói rõ ra sẽ giải quyết được thôi.” Mục Uyển ôn hòa nói.
Hạng Minh Khải hít một hơi sâu: “Trước đây hiểu lầm con, cũng là vì bị người khác cố ý gây hiểu lầm cho nên mới ghét con như vậy, cho cậu gửi lời xin lỗi với những gì đã qua.”
“Không sao đâu ạ, nhưng thưa cậu, vẫn đâu đó có người không hy vọng con và Thịnh Duật hạnh phúc, cho nên những người đó sẽ không ngừng tìm cách phá hoại và ly gián chúng con. Tuy Thịnh Duật không nói, nhưng thực chất con biết anh ấy rất quan tâm đến mọi người. Con hy vọng sau này cho dù có xảy ra chuyện gì thì xin cậu cũng khoan hãy nóng giận, bình tĩnh dành chút thời gian điều tra ra chân tướng sự thật trước, có được không ạ?” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Có lẽ trước đây, với những lời nói của Mục Uyển thì ông chỉ nghe cho có, vì dù sao thì lời nói được nói ra từ miệng của người phụ nữ thông minh đều rất khéo léo và dễ nghe.
Nhưng điều khiến ông bất ngờ nhất lúc này chính là những lời nói của Mục Uyển lại có thể khiến cho ông kiềm chế lại sự nóng giận của mình.
Nghe xong những lời cô nói, ông không còn cảm giác giận nữa, mà ngược lại ông lại cảm nhận được sự quan tâm thật sự của cô dành cho con trai mình.
“Uyển à, cậu biết rồi, đúng là có đôi khi tính cậu hơi nóng, con đừng để bụng nhé.” Giọng điệu của Hạng Minh Khải cũng phần nào dịu bớt hơn.
“Không có đâu ạ, nếu như con để ý thì hôm nay con đã không đến đây, chúng ta là người một nhà, thỉnh thoảng đôi lúc cũng sẽ có mâu thuẫn thôi, nhưng khi xảy ra vấn đề thì chắc chắn phải cùng nhau đối phó xử lý.” Mục Uyển mỉm cười nói.
Hạng Minh Khải khẽ nở nụ cười: “Nói hay lắm, vậy xem ra thì không phải là con không xứng với Thịnh Duật, mà là Thịnh Duật không xứng với con mới đúng.”
“Chuyện tình cảm không thể nói đến vấn đề xứng hay không xứng, xác định đúng người, đúng đối tượng là được. Con người không ai hoàn mỹ cả, ai cũng có ưu điểm và nhược điểm, bao dung cho nhau để cùng nhau trưởng thành hơn, thấu hiểu nhau hơn thì mới có thể ở với nhau lâu dài được.” Mục Uyển nói.
“Ừ, nói nghe có lý, với tính cách của Thịnh Duật thì nó quá nông nổi, đôi khi cậu cũng không chịu được.” Lúc này đây Hạng Minh Khải lại bắt đầu nói xấu con trai mình.
Mục Uyển cười cười: “Anh ấy đã từng nói với con bản chất anh ấy hơi ngông cuồng, để giữ tính cách đó thì anh ấy phải không ngừng lớn mạnh, đó cũng là cách để anh ấy tự ép bản thân phải cố gắng, chỉ cần không quá đáng là được. Cậu cũng thấy rồi, cậu nói đánh là đánh, và anh ấy tuyệt nhiên không hề né tránh, điều đó đã chứng tỏ anh ấy tuy ngồng cuồng, nhưng cũng biết giới hạn.”
“Cậu vốn dĩ còn có chút giận nó, nhưng nghe con nói vậy cậu lại phát hiện ra con trai mình cũng không tệ, ha ha. Quả thật chỉ có cặp mắt tinh tường lương thiện mới nhìn thấy được điều mà người khác không thấy. Được rồi, chuyện hôn sự của hai con, cậu không phản đối nữa, nếu có ai đó dám phá đám thì cũng đừng trách cậu không nể mặt.” Hạng Minh Khải nói rất chắc nịch.
Mục Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, con cám ơn cậu.”
“Còn gọi cậu sao, không được, bắt chước Thịnh Duật gọi ba đi.” Hạng Minh Khải nói.
Phút chốc mặt Mục Uyển hơi ửng đỏ.
Cô chưa chuẩn bị tâm lý để thay đổi cách xưng hô nhanh như vậy.
Nhưng nhìn vẻ mặt đang đợi chờ của Hạng Minh Khải, hơn nữa dù sao thì cô cũng sẽ gả cho Hạng Thịnh Duật, mà anh lại rất quan tâm đến ba mẹ mình.
“Ba.” Mục Uyển lấy hết can đảm gọi ông.
Hạng Minh Khải kéo tủ ra, từ trong ngăn tủ lấy ra bao lì xì đưa cho Mục Uyển: “Ngoan.”
Mục Uyển cầm lấy: “Dạ, cám ơn ba.”
“Con ra ngoài đi, đừng để Thịnh Duật nó đợi lâu mà lo lắng, con mà không ra nữa không chừng nó sẽ phá hư cửa phòng của ba luôn.” Hạng Minh Khải nói.
“Dạ, vậy thưa ba con xin phép ra ngoài trước.” Mục Uyển lễ phép nói rồi xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Lúc này Hạng Thịnh Duật đang áp sát tai mình vào cánh cửa để nghe lén, nhưng thực chất anh không nghe được gì, nên không biết Mục Uyển đang đi ra. Lúc cô mở cửa phòng ra, anh vẫn đang duy trì tư thế nghe lén của mình.
Bất ngờ thấy cô đi ra, anh liền bật người đứng thẳng, giả vờ không có gì nhìn Mục Uyển: “Em bước ra quang vinh như vậy, không hề có thương tích, anh rất biểu dương tinh thần dũng cảm của em.”
Mục Uyển tay cầm lì xì gõ vào đầu của Hạng Thịnh Duật: “Anh nói lung tung gì vậy, ba chỉ gọi em vào nói chút chuyện thôi.”
“Ba?” Hạng Thịnh Duật bất ngờ.
“Ba là ba đây, con có ý kiến gì?” Không biết từ lúc nào Hạng Minh Khải cũng đi ra và đứng sau Mục Uyển, lên tiếng xen ngang.
Hạng Thịnh Duật nhìn Hạng Minh Khải có vẻ như ông đã thật sự chấp nhận Mục Uyển, anh nở nụ cười tươi: “Đương nhiên là không ý kiến rồi, ba nói gì cũng được.”
Anh quàng tay qua vai ôm lấy Mục Uyển, vui sướng kéo cô vào lòng mình, rồi nghiên đầu nhìn cô, dáng vẻ tinh nghịch, và cũng có vẻ như muốn xác định lại lần nữa: “Ba à…”