Chương 1286: Có Anh Ở Đây Thật Ra Cô Có Thể Tùy Hứng
CHƯƠNG 1286: CÓ ANH Ở ĐÂY THẬT RA CÔ CÓ THỂ TÙY HỨNG
"Vậy đúng là bên phía SHL sẽ cho người đến đàm phán chứ?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Đương nhiên rồi, đối với phần lớn con người mà nói, không mối quan hệ nào tốt bằng chính bản thân mình. Bởi vì bản tính con người vốn đã ích kỷ, lúc lợi ích của bản thân gặp nguy hiểm, bạn tốt gì đó đều bỏ hết. Qua hai ngày nữa bên phía SHL sẽ có người đến đàm phán."
"Nếu thật sự có người đến đây đàm phán, vậy thì phu nhân Lan Ninh thực sự là cuống rồi. Vốn dĩ bà ta để Phó Hâm Ưu ở bên đó là muốn đợi chúng ta ký xong giá dầu quốc tế, bà ta sẽ ký hợp đồng sau nhưng không nghĩ tới người bên phía SHL sẽ đến."
"Bên đó chỉ đích danh muốn ký hợp đồng với em." Hạng Thịnh Duật nói bổ sung.
"Chiêu này đúng là rất độc." Mục Uyển cười nói, cũng hơi cảm thán, may mà cuối cùng cô không ở phía đối lập với Hạng Thịnh Duật, không thì người bây giờ buồn rầu bạc tóc chính là cô rồi.
"Này, quà đâu?" Hạng Thịnh Duật chủ động đòi.
Mục Uyển vẻ mặt bất đắc dĩ, phỏng chừng anh đã biết là quà gì rồi.
Cô lấy quà từ trong túi xách ra đưa cho anh.
Hạng Thịnh Duật mở ra, nhìn thấy cà vạt, khóe miệng cong lên.
"Cà vạt này anh rất thích." Anh nói xong thì tự đeo lên.
Anh còn đang mặc đồng phục, đeo thêm cà vạt lên khiến cô cảm thấy rất lạ.
Hạng Thịnh Duật không thể chờ đợi được nữa, đứng trước gương ngắm cà vạt: "Em rất có mắt chọn đồ, cà vạt này rất hợp với anh."
Mục Uyển đứng ở sau lưng nhìn cà vạt trên cổ anh, anh thắt trông chẳng đẹp gì cả.
Cô thật sự nhìn không ra chỗ nào hợp với anh chứ?
"Được rồi, anh đừng làm loạn nữa. Cái này là phối với âu phục, cho dù không phối với âu phục thì cũng phải phối với áo sơ mi. Anh đeo như thế này nhìn rất kỳ cục." Mục Uyển tháo cà vạt của anh ra.
Hạng Thịnh Duật nắm cà vạt lại, không cho cô tháo, bá đạo nói: "Anh thấy đẹp là đẹp, anh thấy hợp là hợp."
"Biết rồi, anh tháo xuống trước đi, đổi thành áo sơ mi xong lại đeo." Mục Uyển ôn tồn nói.
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn trong gương một lần nữa, hình như trong mắt anh chỉ có cà vạt.
Không đủ, Mục Uyển nói đúng, lát nữa anh đổi thành áo sơ mi, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Mục Uyển, để cho Mục Uyển tháo cà vạt cho anh.
Hạng Thịnh Duật vẫn nhìn cô chăm chú: "Anh cảm thấy em đặc biệt ưa nhìn, là kiểu càng nhìn càng thấy đẹp. Bây giờ nhìn thế này, cũng thấy dễ nhìn hơn anh rồi đấy."
Mục Uyển nhịn xuống kích động trợn mắt với anh.
Anh nói đẹp hơn anh, đúng là hiếm thấy mà.
Cô cởi cà vạt xuống: "Buổi tối anh muốn mặc âu phục đến chỗ ba mẹ anh à?"
"Vốn là không định vậy nhưng..." Hạng Thịnh Duật nắm cà vạt trong tay Mục Uyển, lại mỉm cười nói: "Bây giờ nghĩ ra ngày mai cũng phải mang cà vạt này, sau này hễ phải đi sự kiện nào cần đeo cà vạt, anh đều sẽ mang cà vạt này."
Anh nói đến nỗi Mục Uyển thấy anh thật đáng thương, giống như anh chỉ có một chiếc cà vạt, nhưng đồng thời trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Anh giống lúc nhỏ, luôn nhận được sự yêu thích. Chả trách, lúc bọn họ còn nhỏ, anh rất được lòng người lớn trong nhà.
Lúc đó cô cũng thấy kỳ lạ, cứ cảm thấy Hạng Thịnh Duật rất đáng ghét.
Trên thực tế người anh lấy lòng lại không cảm thấy anh đáng ghét chút nào.
"Bây giờ còn sớm, em tiếp tục thiết kế, anh cũng xem qua một chút. Bản thân em thấy thế cũng đủ rồi. Mấy đồ dụng cụ gia đình, tốt nhất là đợi có nhà thì thiết kế sau, anh thấy thế nào?" Mục Uyển hỏi.
"Ừm, vừa nãy anh có xem sơ qua, em thiết kế rất đẹp. Em thiết kế xong thì gởi bản vẽ cho anh, anh sẽ cho người đi làm." Hạng Thịnh Duật nói xong thì ôm Mục Uyển: "Lúc anh không có ở đây, em có nhớ anh không?"
Cô bận thiết kế bản vẽ, hơn nữa còn phải thiết kế trang sức, trước đó còn vẽ truyện tranh của cô nữa. Tuy mấy thứ này chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi của cô, nhưng cô sắp xếp kín thời gian của mình.
Vì thế quả thật là... cô không nhớ anh.
Nói như vậy chắc chắn anh sẽ không vui.
Tuy Hạng Thịnh Duật thông minh tuyệt đỉnh, thế nhưng có lúc tính tình như một đứa bé, cần phải dỗ dành: "Em mua cà vạt cho anh, anh nói xem?"
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, càng vui vẻ hơn: "Em có nhớ đến anh, đúng không?"
Mục Uyển không trả lời thẳng chỉ nói: "Có hai chuyện, một, hôm nay đến chỗ ba mẹ anh ăn tối, anh đã chuẩn bị quà chưa?"
"Đã để trên bàn trà dưới lầu rồi. Em yên tâm đi anh đã chuẩn bị kỹ càng. Sẽ không để cho em thất lễ đâu. Đến đó em đừng sợ hãi, cũng đừng lo lắng, có anh ở đó, anh sẽ bảo vệ em, không ai có thể hại em được." Hạng Thịnh Duật hứa.
Trước đó biểu hiện của anh trên bàn ăn cô cũng thấy được, cô căn bản không cần ra tay, cũng không cần tỏ thái độ, mình anh đã đánh bại một đám yêu ma quỷ quái rồi.
Cô tin tưởng anh.
"Chuyện thứ hai, em đã khuyên An Kỳ nhưng An Kỳ nói cô ấy thích nên không muốn từ bỏ. Em cảm thấy An Kỳ rất tốt, yên phận, ngay thẳng, chân thành, ngoại hình cũng rất đẹp đẽ, đáng yêu, hoàn toàn xứng với Sở Giản." Mục Uyển nói.
"Vì thế em muốn anh chỉ hôn cho bọn họ?" Hạng Thịnh Duật hỏi ý của Mục Uyển.
"Không phải, chuyện hôn nhân mà miễn cưỡng thì đến cuối cùng ai cũng đau khổ. Em chỉ hy vọng anh cho bọn họ một chút thời gian, đừng bởi vì sinh con mà gắn kết sai lầm." Mục Uyển dịu dàng nói.
"Về mặt tình cảm, anh sẽ không quá can thiệp vào hôn nhân của bọn họ." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhíu mày: "Thật sao? Vậy mà trước đây anh còn bảo Sở Nguyên cưới em cơ đấy?"
"Lúc đó là do anh tức giận, không còn lý trí. Thật ra đó là còn một nghĩa khác, là thay vì gả cho Sở Nguyên không bằng gả cho anh tốt hơn. Nếu cậu ta thực sự cưới em thì cậu ta chết chắc rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
"Rõ ràng là anh bảo cậu ta cưới em. Cậu ta là thủ hạ của anh, nghe anh sai đâu đánh đó. Cậu ta dám không nghe lời anh được sao? Vì thế cậu ta đã buồn bực rất lâu." Mục Uyển liếc anh.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười, ôm vai Mục Uyển: "Anh cũng chỉ là nói miệng vậy thôi, ai dám cưới em anh giết người đó."
"Vậy anh giết anh trước đi." Mục Uyển không khách sáo nói.
Hạng Thịnh Duật sửa sai nói: "Trừ anh ra. Anh mới là người chồng thật sự của em. Những người khác đều là bia đỡ đạn, em đừng hại bia đỡ đạn nữa, tập trung tinh thần mới là con đường tu hành đúng đắn của em."
"Được rồi, đừng làm loạn nữa. Mấy giờ chúng ta sẽ qua chỗ ba mẹ đây?" Mục Uyển hỏi.
"Chờ bọn họ gọi điện thoại cho anh nói đã làm xong cơm rồi thì chúng ta sẽ qua bên đó. Dù sao ở đây cách đấy cũng gần, nếu qua đó sớm quá, cứ nhìn nhau không nói gì, em không thấy lúng túng à?" Hạng Thịnh Duật nói.
"Em thấy không đúng." Mục Uyển phản bác: "Lần này bọn họ gọi em qua xem ra là đã chấp nhận em rồi. Nhưng thật lòng còn chuyện khác hay không chúng ta vẫn chưa biết được. Chỉ có một điều bọn họ gọi chúng ta qua đó là để cho họ có cơ hội tìm hiểu em. Nếu chúng ta đợi đến lúc ăn cơm mới qua thì rất không hiểu phép tắc. Nếu sau này em gả cho anh thì sẽ phải gặp mặt bọn họ. Tuy không ở chung với bọn họ nhưng thỉnh thoảng cũng phải ăn cơm chung. Bởi vì là thỉnh thoảng nên em phải làm tốt hơn để bọn họ không còn gì bắt bẻ."
Hạng Thịnh Duật yên lặng nhìn Mục uyển, trong mắt dường như có gợn sóng lướt qua...