Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1283: Chap-1284




Chương 1284: Dù Cô Là Ai Cũng Cách Xa Tôi Một Chút​

CHƯƠNG 1284: DÙ CÔ LÀ AI CŨNG CÁCH XA TÔI MỘT CHÚT

“Chúng ta đi thôi.” Mục Uyển nói rồi đi ra ngoài.

Tâm trạng Sở Giản đã tốt hơn rồi, nói với An Kỳ: “Hóa ra là mua cho tiên sinh, phu nhân thật tinh nghịch, dọa chết tôi rồi.”

An Kỳ lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Giản: “Tốt nhất là cho anh tức chết, để anh bớt đứng ở đây chọc người khác tức giận.”

Sở Giản không hiểu sao mình bị nổi giận, hỏi Hắc Muội: “Cô ấy uống lộn thuốc chuột sao? Sao lại tức giận vô cớ với tôi chứ?”

“Ừm, tôi cảm thấy điều kiện kén chọn lúc nãy của anh đã kích thích chị ấy, hình như chị An Kỳ thích anh, nhưng chị ấy không hề thỏa mãn một điều kiện nào của anh.” Hắc Muội nói.

“Điều này trách tôi sao, phu nhân bảo tôi nói mẫu người tôi thích để sau này chọn lựa cho tôi, tôi nhất định phải nói mẫu người tôi thích chứ.” Sở Giản giải thích.

Hắc Muội gật đầu: “Tôi thấy rõ ràng anh Giản nói đúng, vậy là vấn đề của riêng chị An Kỳ nên chị ấy tức giận, anh đừng bận tâm.”

Sở Giản xoa đầu Hắc Muội: “Tôi vẫn thích em nhất, đợi tóc em dài rồi, nuôi béo thêm chút nữa, làn da trắng hơn thì hoàn hảo rồi.”

Hắc Muội che miệng cười rồi gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, người ta thường nói con gái 18 sẽ thay đổi, tôi vẫn chưa 18, không biết sẽ thay đổi thế nào?”

“Chắc chắn sẽ rất xinh đẹp, giờ em đã đẹp sẵn rồi.” Sở Giản cười nói.

Hắc Muội nghe vậy thì càng vui vẻ: “Đi thôi, đừng để phu nhân đợi sốt ruột, hôm nay chị ấy và Hạng Thịnh Duật ra ngoài ăn cơm, anh muốn ăn món gì, buổi tối tôi sẽ nấu cho anh.”

“Không phải còn tôm với súp gà sao?” Sở Giản hỏi.

“Tối nay tôi sẽ nấu cơm rang trứng cho anh, tôi nấu món này rất ngon đó.” Hắc Muội nói.

“Được đó, Hắc Muội nhà chúng ta vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, còn biết nấu cơm, ai cưới được em sẽ rất hạnh phúc đó.” Sở Giản nói.

“Trước đây đều nhờ anh Giản chăm sóc nên tôi mới có thể quay về bên phu nhân, cảm ơn anh Giản.” Hắc Muội đáng yêu nói.

“Lúc đó phu nhân không cần em, có lẽ lo em sẽ gặp nguy hiểm khi đi theo cô ấy, thật ra cô ấy rất cần em, đương nhiên tôi phải chăm sóc em rồi, lúc đó tôi nghĩ có thể em sẽ quay về, quả nhiên em đã làm thế. Sau này, em sẽ trở thành cầu nối giữa phu nhân và tiên sinh, khuyên bọn họ ở bên nhau là tốt rồi, nếu họ ở bên nhau, tâm trạng anh ấy sẽ tốt lên, ngày tháng của chúng ta cũng sẽ tốt đẹp.” Sở Giản nói rồi choàng lên vai Hắc Muội.

An Kỳ quay đầu nhìn bọn họ, càng nhìn càng tức, cáo trạng với Mục Uyển: “Phu nhân, cô nhìn bọn họ xem, Sở Giản không thấy Hắc Muội vẫn còn nhỏ à.”

“An Kỳ, tại sao cô lại thích anh ta? Tính cách của anh ta không phải mẫu người phụ nữ thích nhiều.” Mục Uyển tò mò.

Mặt An Kỳ ửng đỏ e thẹn: “Tôi cũng không biết.”

“Cô ngẫm lại xem, biết tại sao mình thích mới biết được làm thế nào để không thích anh ta nữa.” Mục Uyển nghiêm túc nói.

An Kỳ sửng sốt: “Không phải phu nhân hy vọng tôi thích Sở Giản sao? Anh ấy không tốt ư?”

“Hạng Thịnh Duật nói với tôi, cô không phải mẫu người anh ta thích, anh ta cũng không có thái độ khoan dung với cô. Gờ cô không cảm nhận được là vì cô thích anh ta nhưng anh ta không thích cô. Cô sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ. Đợi đến khi hai người đến với nhau, cô sẽ chịu nhiều ủy khuất, đau khổ, đến cuối cùng chỉ lãng phí thời gian của chính mình.” Mục Uyển nói một cách nghiêm túc.

An Kỳ nhíu mày, trong lòng càng khó chịu, cúi đầu xuống: “Có lúc anh ấy rất tốt với tôi.”

“Có rất nhiều người có thể đối tốt với cô, anh ta rất tốt với cô ư? Cô cũng nói là có lúc, theo tôi thấy đa số là anh ta không tốt với cô.” Mục Uyển nói.

“Lúc trước ở trên thuyền, tôi suýt chút nữa bị bọn họ chơi đến chết, là Sở Giản đã cứu tôi. Tôi thấy được vẻ quan tâm và lo lắng thật sự trên mặt anh ấy. Tôi không phải mẫu người anh ấy thích, nhưng anh ấy là mẫu người tôi thích. Anh ấy không bao dung với tôi nhưng tôi đủ bao dung anh ấy. Tôi không muốn đi ngược trái tim mình.” An Kỳ trả lời.

“Vậy sao cô còn giận anh ta?” Mục Uyển nhắc nhở.

“Là vì tôi để ý, tôi không kiểm soát được bản thân.” An Kỳ tủi thân nói.

“Do đó cô vẫn muốn thích anh ta, cho dù sau này sẽ chịu tủi thân à?” Mục Uyển hỏi, cô hơi lo lắng cũng có chút đau lòng.

“Nếu anh ấy làm tôi tủi thân, tôi sẽ đánh anh ấy một trận.” An Kỳ đỏ mắt nói.

“Cô không đánh lại anh ta, cho dù là hai Lã Bá Vĩ cũng không đánh lại anh ta, thân thủ anh ta rất tốt.” Mục Uyển càng lo lắng nói: “Hơn nữa, EQ của anh ta rất thấp, anh ta sẽ không nghĩ tới việc đánh cô không chỉ làm cơ thể cô bị thương, mà còn làm trái tim cô cũng tổn thương.”

“Vậy thì tôi sẽ đi huấn luyện đến khi nào đánh lại được anh ấy. Đến lúc đó nếu thấy anh ấy ngứa mắt tôi sẽ đánh anh ấy, đánh đến khi nào dễ chịu thì thôi.” An Kỳ nổi giận nói.

“Chỉ sợ, cả đời này cô cũng không đánh lại anh ta.” Mục Uyển nhẹ giọng nói.

An Kỳ cúi đầu không nói gì nữa.

Sở Giản cũng đi tới, bước lên xe, liếc mắt nhìn Hắc Muội rồi nhìn An Kỳ, nói với Mục Uyển: “Chuyện kia, cô có thể bỏ tiêu chuẩn da trắng đi cũng được, tôi cảm thấy da ngăm đen một chút cũng không vấn đề gì.”

Hắc Muội cười ngốc nghếch.

Mục Uyển nghiêm mặt: “Tôi sẽ giới thiệu cho anh một cô gái không tệ, anh cho rằng bọn họ thích anh, anh nên thấy hài lòng và tự biết lượng sức mình.”

Sở Giản nghe giọng điệu lạnh đến thấu tim của Mục Uyển thì quay đầu nhìn cô, anh hơi sợ hãi, dè dặt hỏi: “Phu nhân, cô không sao chứ, cô thay đổi theo tính chu kỳ như thế là có hai nhân cách sao?”

Mục Uyển quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sở Giản cảm thấy vẻ mặt này của Mục Uyển như muốn giết chết anh nhưng không thể làm gì được.

Lúc nãy không phải còn rất tốt sao?

Anh nhìn An Kỳ, muốn hỏi cô ấy xem đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng cô ấy cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người bao phủ nỗi buồn nhàn nhạt.

“Cô…” Sở Giản nhíu mày: “Lúc trước cô đanh đá như thế sao giờ yên tĩnh vậy, cô cũng hai nhân cách à?”

“Đúng vậy.” An Kỳ nhìn Sở Giản: “Một nhân cách là thối nát như đàn ông, anh đánh thế nào cũng không tức giận, còn nhân cách khác là yên tĩnh, dịu dàng, anh hét lớn một tiếng cũng run rẩy mấy ngày, anh muốn kiểu người nào?”

Sở Giản rùng mình: “Dù cô là ai cũng cách xa tôi một chút.”

An Kỳ: “…”

Giờ cô rất muốn đánh anh ta một trận, trong mắt đã dâng lên một ngọn lửa hừng hực.

Sở Giản lái xe.

Bầu không khí trong xe rất lạ thường.

Anh nhìn An Kỳ qua gương chiếu hậu, thấy cô vẫn đang trừng mắt.

10 phút sau anh lại nhìn, thấy cô vẫn còn trừng anh.

“Cô trừng như thế không đau mắt sao? Có muốn chớp mắt không?” Sở Giản nói.

“Liên quan gì đến anh, tôi muốn trừng ai, muốn trừng thế nào thì kệ tôi.” An Kỳ không vui nói.

Sở Giản nhún vai: “Cô như uống thuốc nổ vậy, ai cưới phải cô sẽ rất xui xẻo, cô nên thay đổi đi, cẩn thận sau này không ai thèm lấy cô đâu.”

“Không ai thèm lấy tôi cũng không liên quan gì đến anh.” An Kỳ càng không vui.

Điện thoại Sở Giản vang lên, là Hạng Thịnh Duật gọi tới, anh cẩn thận liếc nhìn Mục Uyển rồi nghe điện thoại…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.