(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1281: Anh Luôn Nhớ Thương Không Quên Anh Ấy
CHƯƠNG 1281: ANH LUÔN NHỚ THƯƠNG KHÔNG QUÊN VỚI ANH ẤY
Trong lòng Mục Uyển có cảm giác khác thường: “Em không thích anh làm thế với em, cảm giác giống như anh đang tính kế em vậy.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp lại rồi nở nụ cười rất lấy lòng: “Uyển Uyển, anh thích em.”
Mục Uyển không phản ứng lại, cô mím môi không nói gì.
“Uyển Uyển, anh thích em.” Hạng Thịnh Duật lặp lại.
“Giờ anh muốn đi tắm không?” Mục Uyển dời đề tài hỏi anh.
“Không vội, anh nằm một lát.” Anh nói rồi nắm tay cô, mười ngón tay đan xen nhau: “Uyển Uyển.”
Cô nhìn anh, nghĩ rằng anh sẽ nói anh thích em nhưng…
Anh chỉ gọi tên cô.
“Sao vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Anh thích em.” Hạng Thịnh Duật lặp lại.
“Anh đã nói rất nhiều lần rồi.” Cô nhắc nhở.
“Anh chỉ muốn biết anh nói bao nhiêu lần mới có thể đổi lại một lần của em.” Anh hỏi, càng nắm chặt tay cô hơn.
“Em thích anh.” Mục Uyển nhíu mày nhìn Hạng Thịnh Duật, nói rất tự nhiên.
Trước đây cô đã đọc một câu chuyện, không biết là thật hay giả, họ nói rằng một người đàn ông nói anh thích em mỗi ngày với người phụ nữ, nói không biết chán, trong vòng một năm, người phụ nữ này sẽ thật lòng yêu người đó.
Phụ nữ thích ảo tưởng, tự cho mình là đúng, xem anh như người mình đã tưởng tượng, phác họa ra nhân phẩm, khát khao mùi vị tình yêu, sự hy sinh, bảo vệ và cưng chiều của anh.
Cho dù anh chỉ tùy tiện nói một câu cũng có thể tưởng tượng ra nhiều điều tốt đẹp.
Trên thực tế, đa số những cảm giác tốt đẹp đều do phụ nữ tự nghĩ ra.
Sau này, khi bản tính con người bộc lộ sự ích kỷ, nói với nhau những lời ghét bỏ, tim sẽ rất đau bởi vì nó cách quá xa so với tưởng tượng, cảm thấy tình yêu đã không còn nữa.
Phần lớn phụ nữ đều muốn chứng minh tình yêu đó vẫn còn tồn tại mà đau khổ chờ đợi.
Lúc đó nếu người đàn ông làm những chuyện tốt, cô ấy sẽ tự nói với mình, xem đi, tình yêu vẫn còn đó.
Còn nếu anh ta không làm, cô ấy sẽ tiếp tục sống trong đau khổ.
Do đó cô cảm thấy, nếu cô muốn mình không đau khổ, vậy thì cô đừng tưởng tượng.
Anh nói thì cô nghe, vui vẻ sống với nhau.
“Em nói thật sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển bình tĩnh nhìn anh không nói gì, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Anh biết em nói thật hay giả mà!”
“Anh không biết, anh muốn nghe em nói. Em nói đi, em nói gì anh cũng tin.” Hạng Thịnh Duật cụp mắt nhìn cô.
Mục Uyển vẫn cười nhạt nói: “Em nói thật.”
Anh cũng cười rồi đứng dậy: “Lúc trước anh đã nói rồi, căn nhà mơ ước của anh là có em, em muốn gì cũng được, thiết kế xong thì gửi cho anh, anh sẽ sai người đi chuẩn bị.”
Hạng Thịnh Duật đi vào phòng tắm.
Mục Uyển nằm trên giường nhìn trần nhà không nhúc nhích.
Nếu cô có con… thật ra cô… cũng rất thích trẻ nhỏ, chuyện tương lai không thể đoán trước được.
Cô nghĩ hiện tại, chỉ giữ lại phần cảm động, sự ấm áp này là được rồi.
Thích ư?
Sự yêu thích cũng đâu thể ăn được, nếu phụ nữ quá thích một người đàn ông sẽ trở nên hèn mọn, đánh mất bản thân, cũng lo được lo mất, quá quan tâm sẽ làm mình đau khổ.
Cô không muốn nếm trải thêm cảm giác đau khổ tận trong tim nữa.
Bởi vì người có thể tổn thương mình không phải kẻ thù hay người xa lạ mà người trong tim mình.
Hạng Thịnh Duật ra khỏi phòng tắm, hôn lên mặt Mục Uyển: “Anh sẽ về sớm, tối nay chúng ta sẽ đến chỗ ba mẹ anh ăn cơm, em đừng quên đó.”
Mục Uyển nắm tay anh: “Em chính thức đi gặp ba mẹ anh, có lẽ nên chuẩn bị quà sẽ tốt hơn, ba mẹ anh thích gì, chiều nay em sẽ đi mua.”
“Chuyện nhỏ này anh đã sớm chuẩn bị rồi, em cứ ở nhà đợi anh về là được.” Hạng Thịnh Duật ngồi cạnh giường.
Mục Uyển lười nhác ngồi dậy.
Hạng Thịnh Duật vội lấy quần áo đưa cho cô: “Giờ trời vẫn còn lạnh, em đừng để bị cảm.”
“Chuyện gì anh cũng chăm lo như vậy, anh định nuôi em thành đồ vô dụng sao?” Mục Uyển không muốn như thế.
Anh mỉm cười: “Sao em lại là đồ vô dụng được, chẳng phải việc thiết kế nhà tốn nhiều tâm sức đã giao cho em rồi sao, đây chính là ngôi nhà cưới của Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển, em biết họ không? Sau khi chết, nơi họ ở có thể sẽ trở thành di tích, người đời sau phải bỏ tiền ra mới vào tham quan được, lúc tham quan sẽ nhắc đến nhiều chuyện, rằng căn nhà này là do Mục Uyển tự thiết kế, cây kia là cô ấy tự trồng, tình nghĩa vợ chồng như cây lựu.”
“Cây lựu?” Cô không hiểu: “Sao anh lại nhắc đến cây lựu, anh muốn ăn lựu à?”
“Em không biết ư? Đây là truyền thuyết từ đời xưa, có lẽ là một điển cố.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em không nghiên cứu về cây lựu.” Mục Uyển nói.
“Lựu là loại quả may mắn, đại diện cho nhiều con nhiều phúc, phồn vinh hưng thịnh, thịnh vượng phát đạt, hạnh phúc đong đầy, mùa màng bội thu, hơn nữa có thể gặp dữ hóa lành, xua đuổi tà ma, do đó có rất nhiều nhà trồng, cây lựu cũng phát triển rất tốt.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển hiểu rõ: “Vậy chúng ta trồng thêm hai cây lựu trước nhà.”
Anh hài lòng: “Em có thể suy nghĩ, phối hợp như thế thì tốt, sau này khi thế hệ đời sau vào tham quan, hướng dẫn viên sẽ nói đây là cây do Mục Uyển và Hạng Thịnh Duật tự mình trồng.”
Cô trợn mắt: “Được rồi, anh mau đi làm đi, phải làm chuyện chính sự trước.”
“Tuân lệnh bà xã.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì cài khóa áo cho cô rồi kéo đến trước mặt mình hôn xuống: “Chồng đi làm đây, em ngoan ngoãn ở nhà nhé.”
“Có thể chiều nay em sẽ ra ngoài một lúc.” Mục Uyển nói.
“Em đi ra ngoài làm gì?” Hạng Thịnh Duật không hiểu, khẽ nhíu mày nói: “Không phải em lén lút hẹn hò với Hình Thiên đấy chứ?”
“Anh đừng suy nghĩ bậy bạ như thế được không, cứ hai ba câu là nhắc đến anh ấy, anh yêu anh ấy rồi sao, lúc nào cũng mong nhớ không quên anh ấy.” Mục Uyển bất mãn nói.
“Sao anh có thể yêu anh ta được, anh là thẳng, em cũng biết rồi đó.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì thấy câu nói này không đúng lắm, nên bổ sung thêm một câu: “Cho dù Hình Thiên là cong, anh cũng không thích anh ta.”
“Anh đừng nhắc anh ấy trước mặt em nữa, em vốn sắp quên anh ấy rồi, mỗi lần anh nhắc đến, anh đang giày vò em hay giày vò chính mình vậy?” Mục Uyển nghiêm túc nói.
Anh đang giày vò chính mình, nhưng… anh càng hiểu rõ, Hình Thiên thích Mục Uyển, nếu bọn họ nói rõ, anh lo rằng Mục Uyển sẽ không cần anh nữa.
“Vậy chiều nay em ra ngoài làm gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Cô vẫn nghiêm túc nhìn anh: “Em cảm thấy, mặc dù chúng ta kết hôn nhưng cũng nên có không gian, thời gian, tự do riêng của mỗi người, nếu không thì hôn nhân chỉ là giam cầm, đau khổ, đấu tranh, lúc nào cũng muốn thoát ra khỏi sự ràng buộc.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");