Chương 1280: Anh Là Tình Thế Bắt Buộc Với Em
CHƯƠNG 1280: ANH LÀ TÌNH THẾ BẮT BUỘC VỚI EM
An Kỳ thở hổn hển ra khỏi phòng bếp, đi thẳng ra ngoài.
Mục Uyển nhìn cô ấy rời đi.
“Thuộc hạ của em thường uống thuốc nổ à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Có lẽ là thuộc hạ của anh đã làm cô ấy phát nổ, cô ấy thích Sở Giản… nhưng anh ta thì giống như người ngốc vậy.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười vui vẻ: “Chuyện bọn họ để họ tự giải quyết, chuyện tình cảm tốt nhất đừng miễn cưỡng.”
“Vâng, không biết Sở Giản thích kiểu người thế nào?” Cô dò hỏi.
“Cậu ta thích kiểu người…” Hạng Thịnh Duật nhớ lại nói: “Tóc dài bồng bềnh, dịu dàng, An Kỳ là mẫu người con gái mạnh mẽ, không phù hợp với mẫu người cậu ta thích.”
“Hắc Muội cũng không phù hợp.” Mục Uyển nhắc nhở.
“Cậu ta đã xem Hắc Muội thành em gái, làm gì có tình yêu nam nữ, còn An Kỳ? Có lẽ Sở Giản đã xem cô ấy thành con trai, cậu ta là nam thẳng, không thể thích mẫu người như cô ấy được, anh cảm thấy em nên khuyên cô ấy từ bỏ đi, dù sao chỉ là hảo cảm, nếu tiếp tục… sẽ đau khổ hơn thôi, bởi vì cầu mà không được, nói không chừng ngay cả tình bạn cũng biến mất.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh nói thật sao?” Mục Uyển nghiêm túc hỏi.
“Thật đó.” Anh nói: “Thật ra đàn ông coi trọng ngoại hình, cho dù không coi trọng cũng bám chặt lấy, kể cả kết hôn rồi vẫn có đủ loại mâu thuẫn vì không phải mẫu người mình thích, độ khoan dung cũng hạ thấp. Đàn ông không khoan dung sẽ khiến người phụ nữ đau khổ, lúc yêu, lúc cầu mà không được sẽ không để ý đến nó, nhưng sống với nhau một thời gian dài, tự nhiên tình cảm sẽ nhạt dần, cho nên độ khoan dung cực kỳ quan trọng.”
Mục Uyển cảm thấy Hạng Thịnh Duật nói rất có lý: “Em thấy An Kỳ rất tốt, tính cách ngay thẳng, rộng rãi, dám làm dám chịu, cũng rất lương thiện.”
“Nhưng mỗi người thích mỗi kiểu, cho dù tốt đến đâu họ cũng không nhìn thấy, em vẫn nên khuyên cô ấy từ bỏ đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Để xem sao đã, có những chuyện bản thân không trải qua sẽ không cam lòng, có bao nhiêu người có thể can đảm từ bỏ chứ.” Mục Uyển nói rồi múc một bát canh từ từ uống.
Giống như cô, trải qua rất nhiều chuyện, không thể kiên trì tiếp nữa phải từ bỏ, đó mới là lựa chọn tốt nhất.
Cơm nước xong.
Bọn họ ngồi trước máy tính thiết kế ngôi nhà.
“Em muốn trước cửa trồng hoa gì, em thích mùi thơm ngào ngạt đúng không, anh muốn làm mấy ao nước rồi trồng hoa sen, đến mùa hè sẽ rất đẹp.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Như vậy có chút giống công viên, rất bình thường không có gì mới lạ, bởi vì ngoài mùa hạ thì hoa sẽ tàn, ao nhà mình lại không lớn, không có cảm giác sóng nước dập dềnh, sẽ càng đìu hiu hơn, anh thấy sao?” Mục Uyển nói.
“Nhà chúng ta có cây mai rồi, vậy cây đào thì sao, em thích không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em cũng thích hoa đào, nhưng trồng cây đào trước cửa không được tốt lắm. Bởi vì mùa đông sẽ héo tàn, chỉ còn cành cây khô, không bằng trồng mấy cây không rụng lá vào mùa đông, anh thấy sao?”
“Vậy thì cây quất nhé, bốn mùa đều không khô héo, hơn nữa bất kể là mùa thu, mùa đông hay mùa xuân đều ra trái vàng, nở hoa trắng, hương vị của quả này rất thơm, cũng tốt cho cổ họng em, hơn nữa mùa thu, mùa đông mua thu có thể làm ấm người.” Hạng Thịnh Duật đề xuất.
Mục Uyển gật đầu: “Nghe cũng không tệ, chúng ta trồng hai cây quất, thêm mấy cây quýt, cây dương mai, cây lựu, cây sung, cây mận, cây táo…”
“Em định là vườn trái cây à.”
“Tự mình trồng sẽ ăn ngon hơn đúng không?” Mục Uyển hỏi.
“Nhà bên kia của chúng ta có ba mặt là núi, trên núi trồng rất nhiều cây ăn quả, lúc nào em muốn ăn thì nghỉ phép tới đó ăn, còn nhà cưới của chúng ta vẫn nên có chút không khí cuộc sống, hơn nữa, sau này chúng ta sẽ có con, anh định làm một khu vui chơi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Trẻ con thích tới khu vui chơi, thật ra không chỉ có khu vui chơi, mà ở đó còn có bạn chơi cùng mình, chỉ cần có bạn, giá trị sẽ cao hơn bản thân khu vui chơi, nếu không có ai chơi cùng mình, khu vui chơi cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, ôm vai cô: “Vậy em sinh cho anh mấy đứa con đi, để bọn trẻ ở khu vui chơi nô đùa, vừa có nơi để chơi lại vừa có bạn.”
“Đầu tiên, đứa bé cần mang thai 10 tháng, tiếp theo nếu sinh mổ thì trong vòng một năm không thể mổ lần hai, cho nên con đầu và con thứ phải sinh thường, dưới tình huống bình thường thì ít nhất phải cách hai năm, anh biết thể chất của em rồi đó, giữa con đầu và con thứ phải cách nhau ba năm hoặc nhiều hơn.” Mục Uyển nói.
“Anh nhớ trước đây Sở Nguyên có một cô bạn gái, anh sẽ bảo bọn họ nhanh chóng kết hôn rồi sinh con, đến lúc đó có thể chơi cùng con chúng ta, anh cũng hối thúc Sở Giản, như vậy đã có hai đứa trẻ chơi cùng con chúng ta rồi.” Hạng Thịnh Duật cười hì hì nói.
Cô không biết anh nói đùa hay nói thật nữa.
“Ai làm thuộc hạ thật xui xẻo, sinh con cũng phải ép buộc như thế.” Mục Uyển bất mãn.
“Anh cho bọn họ cơ hội làm việc, còn nhỏ như thế đã làm việc được rồi, tốt biết bao.” Hạng Thịnh Duật nói đùa.
Nói xong, tâm tư anh chuyển lên người Mục Uyển.
Cô vừa nhìn tư thế thì bất đắc dĩ: “Chúng ta vẫn đang thảo luận về phòng cưới đó?”
“Không vội, buổi tối chúng ta vẫn có thể thảo luận tiếp. Trước tiên chúng ta…” Hạng Thịnh Duật lại tới gần cô lần nữa.
Mục Uyển giữ vai anh lại: “Lát nữa anh còn phải đi làm, có rất nhiều cần làm, nếu giờ chúng ta… như vậy, còn tắm rửa nữa sẽ rất chậm trễ.”
“Giờ vẫn còn sớm, không chậm trễ.” Hạng Thịnh Duật nói rồi hung hăng hôn lên môi cô.
Lúc anh muốn ra ngoài, Mục Uyển cảm thấy không đúng lắm: “Không phải anh thắt ống dẫn tinh rồi sao?”
“Lần trước ở trên thuyền đã mở ra rồi, nói không chừng giờ em thật sự mang thai rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển hơi khiếp sợ: “Lần trước lúc chúng ta ở trên thuyền, mối quan hệ vẫn chưa tốt lắm.”
“Cho nên anh muốn để lại một đứa bé trong bụng em.” Hạng Thịnh Duật nói như điều hiển nhiên.
“Anh…” Mục Uyển nhìn anh: “Nếu em không muốn thì sao?”
“Không muốn cái gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Em nói lúc đó, nếu em không muốn sinh con cho anh, nhưng lại mang thai, vậy em phải làm thế nào?” Mục Uyển khóa chặt anh.
Hạng Thịnh Duật nằm cạnh cô: “Thì sinh ra chứ làm thế nào, chỉ cần đứa bé ở bên anh, em sẽ trở về bên anh, anh cũng là tình thế bắt buộc với em.”
“Thủ đoạn đó của anh thật không chính đáng, quá xấu xa, dơ bẩn.” Mục Uyển không tán thành, ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ tức giận.
Hạng Thịnh Duật dịu dàng nhìn cô lưu luyến: “Anh luôn muốn ở bên em, sau này anh sẽ rất rất tốt với em.”