Chương 1276: Phải, Tôi Là Của Em
CHƯƠNG 1276: PHẢI, TÔI LÀ CỦA EM
“Anh không giỏi bằng Sở Giản? Không thể nào, anh là sếp của cậu ta, anh còn không đẹp trai bằng cậu ta sao? Càng không thể nào, ai có mắt nhìn đều thấy anh đẹp trai. Lẽ nào là tính cách cậu ta tốt hơn? Cái kiểu tính cách như cậu ta, cũng có tốt đẹp gì đâu?” Hạng Thịnh Duật thực sự chẳng hiểu nổi.
Mục Uyển quăng cho anh một ánh mắt khinh bỉ: “Bởi vì bọn họ đều biết rằng anh là của em, làm sao có thể thích anh nữa chứ?”
Hạng Thịnh Duật nhếch mày, trong mắt ánh lên vẻ hớn hở, cực kì vui vẻ: “Phải, anh là của em.”
“Lên giường, nằm sấp xuống.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật càng mừng rỡ hơn, hành động cực kỳ nhanh nhẹn, ném sạch quần áo sang bên, bò lên giường ngóng đợi cô.
Bộ dạng lúc này nhìn vào cực kỳ đáng yêu, lòng Mục Uyển mềm nhũn.
Cô xem xét tấm lưng Hạng Thịnh Duật.
Thể chất người đàn ông này vô cùng tốt, ngày hôm qua lên cơn sốt cao, dở sống dở chết, ngủ một giấc dậy, tuy sau lưng tấy đỏ, nhưng cũng đã đóng vảy lại rồi, cũng không còn sốt cao nữa.
“Em bôi thuốc cho anh thêm lần nữa cho chắc.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cười.
Anh thích cái cảm giác ngón tay Mục Uyển lướt nhẹ trên lưng mình, thật thoải mái, hệt như ngọn gió xuân.
Trước đây anh có nằm mơ cũng không ngờ đến, Mục Uyển lại tốt với anh như vậy. Nếu mà nghĩ tới, có lẽ lúc nằm mơ cũng sẽ bật cười.
“Uyển Uyển.” Hạng Thịnh Duật gọi, nằm gác lên cánh tay, mơ mộng: “Sau khi chúng ta kết hôn, em muốn ở đâu, vẫn ở lại đây sao?”
“Không muốn.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật ngoảnh đầu nhìn về phía Mục Uyển.
Nơi này đã để lại cho cô biết bao nhiêu đau khổ, ngay cả những ký ức ngày thơ bé nhớ lại cũng đều khó chịu, dồn nén, ngấm ngầm đau đớn.
“Vậy thì em muốn ở đâu?” Hạng Thịnh Duật bèn hỏi.
“Em thấy ở khu di chỉ cũng ổn, nhưng mà hơi xa, chúng ta có thể tranh thủ cuối tuần qua đó nghỉ ngơi, thứ hai tới thứ năm có thể ở tại căn nhà khác của anh.” Mục Uyển bàn.
“Thế này đi, chiều nay em rảnh rỗi thì vẽ một căn nhà mà em mong ước, sau đó chúng ta sẽ chọn lấy một chỗ, rồi xây căn nhà em yêu thích ở đó.”
“Xây một căn nhà mới sao?” Mục Uyển hỏi.
“Kết hôn chỉ có một lần, phòng cưới lại ở thường xuyên, anh không muốn để em tiếc nuối gì.” Hạng Thịnh Duật nói.
Lòng Mục Uyển thực sự vô cùng cảm động, Trước kia, Hạng Thịnh Duật cưới vội, cho dù cô đã chấp thuận rồi, nhưng trong lòng vẫn hơi bài xích.
Thế nhưng, để cho cô tất cả những gì tốt nhất, anh đã cam nguyện chậm lại, loại buông bỏ này, khiến cho cô cũng muốn đền đáp.
Cô bôi xong thuốc, nằm xuống bên cạnh anh, dịu dàng bảo: “Thực ra em thích câu lạc bộ suối nước nóng kia của anh, nơi đó đủ các loại mai vàng mà em thích, yên tĩnh, môi trường tốt, cũng không quá xa, đến mùa đông còn có thể ngâm suối nước nóng. Em thuộc thể hàn, vừa vặn phù hợp với em. Nơi ấy coi như là nhà cưới luôn có được không?”
Ánh mắt Hạng Thịnh Duật sáng rỡ nhìn Mục Uyển.
Sự nhường nhịn, tâm lý hiểu người của cô, anh đã nhạy bén nhận ra được, trong mắt dường như một dòng suối chảy qua nơi sâu thẳm của rừng rậm tĩnh mịch, mờ hơi sương, lại cũng trong vắt, long lanh.
“Câu lạc bộ suối nước nóng của anh lớn lắm đó, nhưng mà giống khu làm việc hơn, có thể lấy địa chỉ là chỗ ấy, em vẽ ngôi nhà mà em ao ước ra.”
“Ngôi nhà mà chúng ta mong ước.” Mục Uyển chỉnh lại, nhoẻn miệng cười: “Ngôi nhà mà em mong muốn, cùng với ngôi nhà anh ao ước, kết hợp lại với nhau, mới là ngôi nhà lý tưởng nhất, phải không?”
Hạng Thịnh Duật cười vui vẻ, xúc động hôn lên khuôn mặt cô: “Em nói gì cũng đúng hết, bà xã đại nhân nói gì cũng đúng, nghe lời em mới là hạnh phúc.”
Anh ghé sát mặt cô rồi hôn lên, hôn đến nỗi mặt cô vừa ướt át lại vừa bóng.
“Thôi, được rồi, anh dậy sớm quá, ngủ lát nữa đi, em xuống nấu cơm, còn hai món xào nữa là xong, buổi chiều chừng nào anh phải đi làm?” Mục Uyển hỏi.
“Lúc nào anh đi làm cũng được cả, chỉ cần hoàn thành hết công việc của ngày hôm nay là được rồi, tốt nhất là trước hai giờ.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Nếu như ăn cơm xong rồi mà không quá mệt thì chúng ta bàn chuyện nhà cửa một chút, sau đó buổi chiều em sẽ vẽ.” Mục Uyển đề nghị.
Hạng Thịnh Duật giữ thẳng đầu, ngắm cô: “Thực ra, chỉ cần nơi đó có em, thì chính là nơi mà anh mơ ước, còn lại, anh không để ý.”
“Miệng lưỡi ngọt xớt thế này, kỹ năng tán gái cũng ra gì phết đấy.” Mục Uyển trêu chọc anh.
Hạng Thịnh Duật cực kỳ nghiêm túc nhìn cô: “Anh nói thật đó, ngọt xớt chỗ nào, rõ ràng là cực kỳ chân thành biết không?”
Hiển nhiên là biết, những lời mật ngọt dễ nghe này chưa chắc đã là thật, nhưng khi nghe được, trong lòng vẫn cứ thoải mái hơn nhiều, nét cười cũng vô thức nhoẻn lên: “Biết anh nói thật rồi, trong bếp có dầu, em phải đi nấu ăn, anh mau ngủ thêm lát nữa.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp một tiếng, ngắm nhìn Mục Uyển rời giường, tầm mắt dõi theo cô rời đi, anh mới khép mắt lại.
Vừa ra khỏi cửa, cô liền nhìn thấy dưới nhà đang xảy ra mâu thuẫn.
“Các người làm thế này là có ý gì? Muốn kết hôn, làm trò cười chắc, cô đủ tuổi trưởng thành chưa?” An Kỳ chất vấn Hắc Muội.
“Bây giờ em đã mười sáu rồi, thêm hai năm nữa là người lớn rồi.” Hắc Muội nói: “Chị An Kỳ, sao chị phải giận dữ vậy chứ?”
An Kỳ trừng mắt liếc Sở Giản: “Anh xuống tay với một đứa nhóc vị thành niên, không biết ngượng à? Anh bao nhiêu tuổi rồi, đợi đến lúc anh già, vợ anh vẫn còn trẻ, đến lúc đấy anh không ‘ổn’ nữa rồi, anh yên tâm được sao?”
“Cái gì mà tôi không ‘ổn’ nữa, đến tám mươi tuổi tôi vẫn còn ‘tốt’ chán, biết chưa?” Sở Giản phản bác.
“Anh đang nói chuyện viễn tưởng hả, ăn tôm gì nữa, đi ăn shit đi.” An Kỳ nói, xoay người bước vào phòng bếp, đem tôm quăng cả vào thùng rác.
Hắc Muội khó hiểu, chạy vào nhặt hết tôm lên, lại chay ra hỏi Sở Giản: “Anh Sở Giản, anh muốn ăn tôm ạ, em làm cho anh.”
An Kỳ càng thêm cáu kỉnh: “Đó là tôm của tôi, không cho làm.”
“Chị An Kỳ, chị đã đem bỏ vào thùng rác rồi mà, chứng tỏ là chị không cần nữa, bây giờ em nhặt lên rồi thì là của em. Em phải đi làm tôm cho anh Sở Giản đây.”
Hắc Muội bước vào bếp, An Kỳ tức đến đỏ mặt tía tai.
“An Kỳ.” Mục Uyển gọi.
Vừa nghe cô gọi, An Kỳ đã tủi thân, mắt đỏ lên: “Phu nhân.”
“Cô qua đây với tôi chút.” Mục Uyển nói, đi ra ngoài.
An Kỳ liếc Sở Giản một cái: “Hứ.”
Mục Uyển: “...”
Ngoài cửa.
“Cô ghen rồi à?” Mục Uyển hỏi An Kỳ.
“Bọn họ đang bàn chuyện kết hôn, Sở Giản nói có thể đợi con bé hai năm nữa, cô nói xem, bọn họ có hợp không? Hai người họ cách nhau cỡ mười tuổi, Sở Giản điên rồi hả? Thật buồn nôn.” An Kỳ oán giận.
“Bọn họ đang đùa giỡn thế, cô cũng cho là thật. Sở Giản là một tên đàn ông thẳng tính, đầu óc cũng không bẻ cong được đâu, cô nói cái gì, cậu ta sẽ tin cái đó. Bây giờ cô mà cứ hừ qua hừ lại cậu ta, cậu ta sẽ cho rằng cô không ưa cậu ta, ghét cậu ta. Kiểu người như cậu ta, nếu mà cô đã không thích, cậu ta sẽ tuyệt đối không mảy may rung động với cô, bởi cậu ta tự ti, cũng ngượng ngùng nữa, càng không chủ động.” Mục Uyển nhắc nhở.
An Kỳ càng thêm tủi thân: “Vấn đề là tôi tỏ tình với anh ta, anh ta lại cành né xa tôi, sau đấy thì chả thèm nói với tôi câu nào luôn.”