Chương 1275: Tại Sao?
CHƯƠNG 1275: TẠI SAO?
Mục Uyển nhìn ra dược, An Kỳ thật sự thích Sở Giản.
“Để Hạng Thịnh Duật nói một tiếng, anh em họ rất nghe Hạng Thịnh Duật, Hạng Thịnh Duật bảo anh ta cưới cô, anh ta nhất định sẽ cưới.”
“Vậy nhất định anh ấy sẽ rất ghét tôi, nói rằng sao tôi phải ràng buộc anh ấy, đến ràng buộc Sở Nguyên không được sao? Anh ấy không thích tôi. Cái tên Husky ấy.” An Kỳ vừa tưởng tượng vừa nói, trợn ngược mắt lên.
Mục Uyển cười, cái này thật sự giống những lời tên ngốc Sở Giản sẽ nói: “Cô mau đi mua tôm đi, về còn phải làm nữa.”
“Vậy phu nhân, tôi ra ngoài đây.” An Kỳ cũng sợ không kịp.
“Ừ.” Mục Uyển đáp lại. Cô cũng nên đi nấu cơm rồi.
Điều cô không ngờ là, Hạng Thịnh Duật lại tới sớm như vậy, cô còn tưởng rằng tận trưa anh mới tới. Hạng Thịnh Duật vừa quay lại, liền vào trong bếp. Mục Uyển vẫn còn đang cắt nấm, anh đã giữ lấy cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Có nhớ anh không?”
“Anh mới ra ngoài được một lúc, sao về sớm thế? Không bận việc à?” Mục Uyển hỏi.
“Có những người đi làm ngồi ở đấy cả một ngày, nhưng thật ra không làm gì cả. Anh đi làm mỗi giây mỗi phút đều làm việc, đương nhiên sẽ làm xong việc mới về. Yên tâm.” Hạng Thịnh Duật nói, âm thanh trầm thấp: “Chỉ là anh nhớ em rồi.”
Mục Uyển trong lòng run rẩy. Anh nói quá nghiêm túc, hoàn toàn không bông đùa như bình thường. Cô nhìn anh. Hạng Thịnh Duật lại cười, nhìn trông vô cùng rạng rỡ, còn hơi nhếch mày, trở lại bộ dạng như thường ngày.
“Vết thương của anh sao rồi, đã đỡ hơn chưa? Đợi em cho nấm hương vào canh gà rồi em sẽ bôi thuốc cho anh.” Mục Uyển nói.
“Có em chăm sóc, sao có thể không ổn, đã đóng vẩy rồi, cũng đỡ sưng rồi, chỉ là hơi ngứa. Em xoa một chút là được.”
Mục Uyển đỏ mặt, những lời này của anh khiến cô thấy rất ngại: “Anh buông em ra đi, em còn phải nấu cơm.”
“Ừm.” Hạng Thịnh Duật buông tay, nhưng không rời đi, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô, nói: “Buổi tối anh sẽ thực hiện một cuộc tấn công mới, cư dân mạng đều đang đứng về phía em, nhưng, Hoa Cẩm Vinh lại trực tiếp ra lệnh cho Lan Ninh phu nhân làm đại diện nội các.”
Mục Uyển mở nắp nồi, mùi hương của canh gà dần dần lan tỏa ra, cô cho vào nhiều loại nấm, lại đóng nắp nồi lại, nhìn Hạng Thịnh Duật: “Em sớm đã đoán ra bà ấy sẽ làm vậy, bà ấy chắc chắn nghĩ lúc em chưa ký hợp đồng giá dầu mà lại trở thành chủ nội các, bằng không bà ấy cũng sẽ không làm nổi chức này.” Mục Uyển nói.
“Nếu như em muốn làm, thì anh sẽ tìm người phản đối là được, làm to chuyện lên, e rằng bà ấy làm cũng không dễ dàng nổi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Em cho rằng tinh lực của mỗi người có giới hạn, em phải giải quyết chuyện của Bộ ngoại giao, nếu làm trưởng nội các thì sẽ không đủ sức, cũng chưa chắc đủ năng lực, cho nên, chưa chắc là chuyện tốt, vị trị trưởng nội các, bà ấy muốn làm, thì có thể tạm thời để bà ấy làm, ý của em là, để bà ấy làm trưởng nội các, một năm đổi một lần, lần sau sẽ là bầu cử. Em có thời gian, bà ấy cũng có thời gian, xem ai có bản lĩnh hơn, anh thấy sao? Mục Uyển hỏi.
“Cách nghĩ của em rất tốt, nhưng để mình bà ta làm chủ nội các, quyền lực của bà ấy sẽ lớn mạnh. Hơn nữa, bên trong đều là các bà lớn, không tiện nói, cho nên, anh đã thêm phương án thứ hai, trước khi chúng ta có Hoàng hậu, cả hai vị phu nhân cùng thay nhau làm trưởng nội các, cùng nhau giám sát, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau thúc đẩy.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nghĩ một lúc: “Cách của anh tốt hơn của em, có thể cùng nhau giám sát, nhưng, Hoa Cẩm Vinh sẽ đồng ý sao?”
Hạng Thịnh Duật giương khóe môi: “Em từng chơi quân kỳ chưa?”
“Ừ.”
“Quân tốt là mạnh nhất, tuy chỉ được tiến từng bước một nhưng quân nào cũng ăn được, chỉ cần ý kiến của dân chúng đủ quyết liệt, việc gì cũng có thể thành.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển thực ra vẫn có chút lo lắng: “Em lo lắng về năng lực của em.”
“Trước đây lúc em ở nước A, đã làm trưởng nội các rồi, không phải rất tốt sao, việc này đối với em mà nói, mới là quen thuộc nhất. Em đã làm 5 năm rồi, phía bên Bộ ngoại giao, anh sẽ giúp em, có anh ở đây em sợ gì chứ, anh tin em mà.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Thôi để nói chuyện đó sau, cho em xem vết thương của anh.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cong khóe môi: “Được rồi, chúng ta lên lầu đi.”
“Ừ.” Mục Uyển đáp.
Hạng Thịnh Duật nắm tay Mục Uyển từ phòng bếp đi ra. Cô nhìn thấy Hắc Muội đang ngồi đối diện với Sở Giản, nói: “Anh Sở, sao anh giỏi vậy, vấn đề khó này của tôi đã giải quyết được rồi, tôi đã nghĩ rất lâu đấy.”
“Đây đều là chuyện nhỏ thôi, lúc tôi còn đi học, là học rất giỏi đấy.” Sở Giản chém gió.
Hạng Thịnh Duật cười ngượng một tiếng: “Tôi nhớ lúc đó Sở Nguyên học giỏi hơn cậu.”
“Đó là vì anh Sở Giản nhân cách tốt, Sở Nguyên là anh trai anh ấy, anh ấy cố ý nhường, chỉ cần anh Sở Giản không nhường nữa, người đứng nhất chắc chắn là anh Sở Giản.” Hắc Muội trả lời thay Sở Giản.
Sở Giản cong khóe môi, trong lòng thoải mái: “Hắc Muội, cô thật biết cách nói chuyện.”
“Hay là, bây giờ tôi thi với cậu, cậu dùng năng lực thật sự, xem xem ai đứng nhất?” Hạng Thịnh Duật cố ý nói.
“Chắc chắn là anh Sở Giản rồi, không cần thi đâu, có điều nếu thi thật, anh Sở Giản nhất định sẽ nhường anh trai anh ấy, anh ấy nhân cách tốt mà.” Hắc Muội bật ngón cái trước mặt Hạng Thịnh Duật.
Sở Giản cũng rất vui, cứ cười, ánh nhìn Hắc Muội cũng dịu dàng đi nhiều, xoa đầu của Hắc Muội.
“Cô cảm thấy anh Sở Giản của cô cái gì cũng tốt?” Hạng Thịnh Duật ghét bỏ nói.
“Còn phải nói sao.” Hắc Muội nói.
“Vậy có muốn gả cho anh Sở Giản của cô không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Trong lòng Mục Uyển giật nảy lên, Hạng Thịnh Duật này là muốn nối uyên ương sao.
“Hắc Muội vẫn còn nhỏ, mới 16 tuổi thôi, còn chưa trưởng thành, anh nói lung tung gì thế.” Mục Uyển nhanh chóng nói.
“Anh bảo Sở Giản đợi hai năm là được rồi.”
“Anh đừng có ghép lung tung, cách biệt tuổi tác của hai người quá lớn, không phù hợp.” Mục Uyển kéo Hạng Thịnh Duật đi, vào phòng, trực tiếp nói: “An Kỳ thích Sở Giản, anh đừng tùy tiện như thế.”
“Em không nhận ra, Hắc Muội cũng thích Sở Giản à?” Hạng Thịnh Duật cười nói, nụ cười như xem kịch vui, giống như cố ý trêu cô vậy.
“Hắc Muội còn nhỏ, còn chưa rõ thế nào là thích, thế nào là yêu? Thế nào là kính phục, thế nào là tình yêu nam nữ,? Tuổi tác con bé với Sở Giản cách nhau quá xa, nhưng An Kỳ thì không như vậy, cô ấy và Sở Giản độ tuổi tương xứng, đã trưởng thành rồi, biết bản thân muốn gì. Trước đó cô ấy có nói với em là thích Sở Giản, vì Sở Giản, cô ấy ra ngoài mua tôm hùm, chỉ vì Sở Giản muốn ăn.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chau mày: “Mấy người con gái ở bên em sao đều thích Sở Giản, không thích anh?”
Mục Uyển: “...”