Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1269: Chap-1270




Chương 1270: Em Không Sợ​

CHƯƠNG 1270: EM KHÔNG SỢ

An Kỳ liếc qua sau đó ngay lập tức chuyển tầm nhìn, cô nhìn Sở Giản.

Sở Giản cũng khẽ liếc qua bọn họ, sau khi chuyển tầm nhìn liền đối diện với ánh mắt của An Kỳ.

Mặt hai người đỏ ửng lên.

Hạng Thịnh Duật thỏa mãn, thả Mục Uyển ra.

Cô cảm thấy rất ngại ngùng, nhìn ra cửa sổ.

Không lâu sau, bọn họ đã trở về căn nhà bên hồ.

“Tối nay anh ngủ ở đây.” Hạng Thịnh Duật nói với Mục Uyển.

Mục Uyển gật đầu.

Cô cũng không muốn đuổi anh đi, lúc xoa thuốc cho anh, cô còn nghĩ, đời người, rất thần kì, mới đó, cô còn vô cùng hận Hạng Thịnh Duật, mà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, cô đã có cách nhìn khác về anh.

Là sự cự tuyệt của Hình Thiên, hay là sự thâm tình của anh đã lay động đến cô?

Điện thoại của Hạng Thịnh Duật reo lên.

Anh nhìn, là Hạng Minh Khải gửi một tin nhắn đơn giản: “Vết thương như thế nào rồi?”

Hạng Thịnh Duật cười: “Sốt cao, may mà có Mục Uyển kịp thời mua thuốc cho con, bây giờ cô ấy đang đắp thuốc cho con, nếu không, cái mạng nhỏ này của con đã rơi vào trong tay người rồi, anh trai ạ.”

“Nói năng cho cẩn thận.” Hạng Minh Khải gửi lại một tin nhắn trả lời.

“Đợi một chút, con đã gả cho Mục Uyển rồi, con phải nghe lời cô ấy.” Hạng Thịnh Duật trả lời, cười một tiếng.

Anh đoán chừng Hạng Minh Khải mà đọc được tin nhắn này sẽ tức đến độ nhảy lên, liền lập tức gửi đến một tin khác: “Ba à, ba thân yêu của con, người ba mà con yêu thứ hai, ba à, ba à, ba à.”

Hạng Minh Khải vốn dĩ đang rất tức giận, nhưng đọc được tin nhắn này của Hạng Thịnh Duật, lại bật cười, nhớ đến lúc Hạng Thịnh Duật còn nhỏ.

Hồi nhỏ anh đã rất nghịch ngợm rồi, nhưng lúc nào cũng chọc cho mọi người vui vẻ.

Lúc đó, nhà họ Hạng đang dần dần bị Hạng Vũ Thái lên nắm quyền, thật ra, trong lòng ông rất không thoải mái.

Tuy năng lực không bằng Hạng Vũ Thái, nhưng dù sao ông cũng là con trưởng, ông để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình, cũng sợ người khác ở sau lưng ông nói ông không tài giỏi.

Lúc đó, Hạng Thịnh Duật chỉ mới sáu tuổi, dùng giọng nói non nớt của mình nói với ông: “Ba à, ba đừng buồn, những gì mà ba quan tâm lúc này, lớn lên rồi con nhất định sẽ giành lại, không chỉ có con gái biết lo lắng chăm sóc, con cũng có thể.”

Biết lo lắng thì biết lo lắng, nhưng sau khi trưởng thành, ông nghi ngờ nó sẽ trở thành người có tâm địa đen tối.

Có điều, dù gì cũng là con trai của mình, ông chủ động gửi tin nhắn đến, chắc cũng đã bớt tức rồi, hòa bình rồi.

“Ngày mai đưa Mục Uyển về ăn cơm.” Hạng Minh Khải nói.

Hạng Thịnh Duật nhìn thấy tin nhắn này, vui mừng bật ngồi dậy, nhào qua mặt Mục Uyển hôn một cái.

“Anh làm gì vậy, vẫn chưa đắp xong thuốc đâu.” Mục Uyển nói.

“Ba anh đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi.” Hạng Thịnh Duật vui mừng nói, ánh mắt phát sáng lấp lánh, còn sáng hơn cả những vì sao nữa, rất đẹp, trông giống như cực quang vậy.

“Ông ấy đồng ý cho chúng ta ở bên nhau rồi? Nhanh vậy sao?” Mục Uyển hỏi, cô cảm thấy hoang mang.

“Anh cũng không ngờ đến, anh còn tưởng rằng phải mất một tuần nữa cơ.” Hạng Thịnh Duật vui mừng nói, lại hôn lên má Mục Uyển hai cái nữa.

“Một tuần?” Haha, một tuần cũng rất nhanh rồi.

“Ông ấy bảo mai đưa em về ăn cơm.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Ăn trưa hay ăn tối?” Mục Uyển hỏi.

“Hahaha, anh vui quá, quên hỏi rồi.” Hạng Thịnh Duật nói, lại trèo lên giường nằm.

“Ba à, Uyển Uyển hỏi, mai ăn trưa hay ăn tối?”

“Ăn tối đi, ngày mai hai đứa còn phải đi làm nữa.” Hạng Minh Khải nói.

“Mẹ con vẫn còn nóng lắm, ba nhớ ngăn bà ấy lại nhé.” Hạng Thịnh Duật dặn dò.

“Biết rồi.”

“Hai người đừng gây khó khăn cho Mục Uyển nhé, cô ấy là một người rất cứng đầu, khó khăn lắm con mới theo đuổi được, nếu như để cô ấy chạy mất, cả đời này con sẽ cô đơn đấy.” Hạng Thịnh Duật gửi tin nhắn qua.

Hạng Minh Khải nhìn thấy tin nhắn này của Hạng Thịnh Duật, không thèm để ý đến anh nữa.

Mục Uyển cũng đọc được tin nhắn Hạng Thịnh Duật gửi đi, lo lắng nói: “Anh lừa bọn họ em mang thai, nếu như bọn họ phát hiện ra là không có, nhất định sẽ rất tức giận.”

“Sợ gì chứ, có anh ở đây, cùng lắm thì, anh lại bị đánh một lần nữa, bọn họ chỉ có mỗi đứa con trai là anh, lẽ nào còn có thể đánh chết anh được sao?” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển cảm thấy ấm áp, nằm xuống bên cạnh anh, dịu dàng nhìn anh, rất nhiều suy nghĩ đang chạy qua trong đầu cô.

“Anh nói xem, mội người có thể yêu bao nhiêu người trong cuộc đời?” Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật nở nụ cười: “Đối với anh mà nói, một khi đã nhận định một ai đó, là sẽ không thay đổi.”

“Ban đầu anh vẫn còn muốn cưới Phó Hâm Ưu đấy.” Mục Uyển nói.

“Còn không phải do em chọc tức sao, có điều…” Hạng Thịnh Duật ôm lấy Mục Uyển: “Cảm ơn em đã trở lại, nếu như anh lấy Phó Hâm Ưu, sau này nhất định sẽ hối hận, anh sẽ không thể hạnh phúc.”

Mục Uyển cảm thấy chua xót.

Lúc đó cô trở về, là muốn đối phó anh, ngăn cản anh trở thành hoàng đế, muốn anh chết, lúc đó trong cô tràn ngập sự thù hận.

“Vốn dĩ em có thể có một cuộc sống yên bình ở một đất nước khác.” Mục Uyển nói.

“Anh biết, Hình Thiên cho em một số tiền, lại còn giúp em phẫu thuật thẩm mĩ chỉnh dung, để em thay tên đổi họ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng anh cũng biết, với tính cách của em, em sẽ không làm vậy, bởi vì em không cam tâm, bởi vì em bướng bỉnh, bởi vì từ trong xương cốt của em vốn đã rất hiếu chiến, vậy nên, em nhất định sẽ trở về.” Hạng Thịnh Duật cười nói.

“Thế mà lúc đó anh còn đối xử với em như vậy.” Ánh mắt Mục Uyển ươn ướt, hỏi.

“Bởi vì anh tức giận mà, xin lỗi em.” Hạng Thịnh Duật hối lỗi.

“Ừm.” Mục Uyển đáp.

“Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ đi.”

“Được.” Hạng Thịnh Duật lại thơm một cái lên mặt Mục Uyển.

“Ngủ ngon.” Mục Uyển quay người tắt đèn.

Hạng Thịnh Duật ôm cô vào trong lòng.

Mục Uyển không nói gì.

Anh đang sốt, chỉ cần nói một câu thôi, là sẽ không thể cứu vãn được.

Cô cũng không giãy giụa, nhắm mắt lại, yên lặng ngủ.

Tỉnh dậy, trời mới tờ mờ sáng, Mục Uyển quay người lại, Hạng Thịnh Duật vẫn còn đang ngủ.

Nhưng miếng dán giảm sốt trên trán không biết đã bị anh tháo xuống từ lúc nào.

Cô đặt tay lên trán anh.

Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô, mắt vẫn chưa mở ra, khàn khàn nói: “Không sốt, ngủ một lúc nữa đi, vẫn còn sớm.

“Ừm.” Mục Uyển đáp.

Nhưng đã tỉnh ngủ, cô cũng không muốn ngủ tiếp nữa.

Cô nằm trên giường, suy nghĩ linh tinh.

Chuyện của Hoàng hậu đã trôi qua, bước tiếp theo, vẫn phải tiếp tục trở về màn đặt cược của cô và Lan Ninh phu nhân.

Hiển nhiên, Lan Ninh phu nhân không muốn ảnh hưởng đến quan hệ của SHL, sẽ không để Phó Hâm Ưu kí hợp đồng trước.

Cho dù có như thế nào, hôm nay cô đều phải đến bộ ngoại giao, tốt nhất là đến SHL một chuyến, kí xong hợp đồng.

Hạng Thịnh Duật mở mắt, thấy Mục Uyển không ngủ, anh mấp máy môi: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Em đi SHL kí hợp đồng, vậy thì Lan Ninh phu nhân sẽ không thể nói gì nữa.” Mục Uyển nói.

“Đi SHL trước sẽ có vài chục khẩu súng nhắm vào em, em vừa đi, còn chưa kịp làm gì, đã bị bắn thành tổ ong rồi, em có tin không?” Hạng Thịnh Duật nói.

“Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, em không sợ.” Mục Uyển kiên định nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.