Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1265: Chap-1266




Chương 1266: Anh Chỉ Tò Mò Những Chuyện Về Cô Thôi​

CHƯƠNG 1266: ANH CHỈ TÒ MÒ NHỮNG CHUYỆN VỀ CÔ THÔI

Mục Uyển cảm thấy bất lực, dứt khoát thuận theo ý anh nói: “Đúng vậy, anh nói như vậy, nghĩ như vậy, trong lòng có cảm thấy thoải mái hơn không?”

“Không đi nữa, không muốn đi nữa.” Hạng Thịnh Duật trở về ngồi xuống giường.

Mục Uyển cười: “Anh không đi là tốt nhất, em tự do tự tại, thoải mái biết bao.”

Hạng Thịnh Duật trầm mặt, đem lời cô nói cho là thật, nắm lấy cánh tay cô: “Anh không đi, em cũng không được đi.”

“Ài.” Mục Uyển thở dài, nghiêm túc giải thích: “Em trang điểm không phải bởi vì anh ta, phụ nữ vẫn luôn hư vinh mà, em đi ra ngoài có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào như vậy, nói không chừng bên truyền thông cũng nhăm nhe chụp hình em, anh cũng không thể để người ngoài nói em xấu chứ, em không trang điểm trước mặt anh là bởi vì dáng vẻ xấu nhất của em anh cũng từng nhìn qua rồi, em không có phòng bị với anh, bằng lòng để anh nhìn thấy được dáng vẻ chân thực nhất của em, những người khác, em không muốn.”

Hạng Thịnh Duật quan sát cô: “Không phải bởi vì Hình Thiên?”

“Em cảm thấy anh trúng độc rồi, không đúng, em cảm thấy, đối với anh mà nói, Hình Thiên giống như một con rắn độc, anh bị cắn một lần, liền nhớ mãi không quên, em và anh ta, không có khả năng nữa, tại sao em lại phải đi làm những chuyện không cần thiết cơ chứ.” Mục Uyển rất nghiêm túc nói với anh.

Hạng Thịnh Duật buông tay cô ra: “Anh trang điểm giúp em, anh đã từng giúp em rồi, trình độ cũng khá tốt mà, phải không?”

“Anh trang điểm mất cả nửa ngày, đợi anh trang điểm xong là đến ngày hôm sau rồi, em làm nhanh thôi.”

“Vậy em tự trang điểm đi, anh ngồi bên cạnh học hỏi.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển nhìn đồng hồ, không muốn đến muộn, mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn vào, không quá tốt.

Cô rửa qua mặt, thoa dưỡng ẩm, đánh kem, phấn nền, sau đó vẽ lông mày, chuốt mi, tô son, đánh khối, mười phút đã xong.

Hạng Thịnh Duật nhíu mày nhìn cô: “Hình như chẳng có gì khác cả.”

“Trắng hơn rồi.” Mục Uyển nói.

“Chỉ trắng hơn có chút chút.”

“Mắt to hơn rồi.” Mục Uyển lại nói.

“Cũng chỉ có to hơn có chút chút.”

“Môi đỏ rồi, khí sắc tốt hơn rồi, tổng thể nhìn tinh tế hơn nữa.” Mục Uyển nêu từng điểm ra cho anh.

Hạng Thịnh Duật gật gật đầu: “Hình như đúng vậy. Có điều, nếu mà trời mưa, phụ nữ bọn em phải làm sao?”

“Không có ô sao?” Mục Uyển kéo anh đi.

“Ra mồ hôi thì sao?” Hạng Thịnh Duật lại hỏi.

“Ra mồ hôi có thể dặm lại phấn.”

“Ồ.” Hạng Thịnh Duật đáp một tiếng, Mục Uyển thấy anh định hỏi gì nữa, lập tức ngăn cản lại: “Phải lên xe rồi.”

Hạng Thịnh Duật nghĩ một lúc, cũng không hỏi nữa, đi lên xe.

Nhưng Mục Uyển lại cảm thấy tò mò: “Anh muốn hỏi điều gì?”

“Túi xách của bọn em… chắc nặng lắm.” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển: “…”

“Anh có hứng thú với mấy thứ này từ bao giờ vậy?” Mục Uyển đưa túi xách cho Hạng Thịnh Duật.

Anh không phải là có hứng thú với những thứ này, anh chỉ có hứng thú với cô thôi.

Anh ước lượng thử cái túi: “Cũng tạm. Không nặng lắm, không phải em nói ra mồ hôi sẽ dặm thêm phấn sao, lẽ nào bây giờ trời lạnh, không đổ mồ hôi?”

Mục Uyển cầm lấy túi, mở ra, đưa cho Hạng Thịnh Duật đang tò mò xem: “Bên trong em có một hộp phấn, bút kẻ mắt, Mascara, còn có một thỏi son màu và một thỏi son dưỡng, như vậy, là được rồi.”

“Ồ.” Hạng Thịnh Duật lục lọi túi cô: “Còn có ví tiền, điện thoại và chìa khóa.”

“Còn muốn hỏi gì nữa không?” Mục Uyển hỏi, hiển nhiên, cô có hơi mất kiên nhẫn.

“Uyển Uyển, anh đau đầu.” Hạng Thịnh Duật dựa vào vai Mục Uyển.

“Thuốc em để ở tủ rồi, cũng đã tám tiếng từ lúc ăn xong rồi, chắc là thuốc đã hết tác dụng, em lấy cho anh.” Mục Uyển nói xong, mở tủ lấy thuốc, lại lấy thêm một chai nước khoáng, đưa cho Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật uống xong, tiếp tục dựa vào vai Mục Uyển: “Anh hơi buồn ngủ.”

“Một lát nữa là đến hoàng cung rồi, lúc bảo anh ngủ thì anh không chịu ngủ.” Mục Uyển nhíu mày: “Chúng ta đi một lát thôi, tùy tiện ăn cái gì đó rồi đi luôn, nếu như không được, thì trên đường về mua gì đó ăn cũng được.”

“Anh ngủ vài phút thôi.” Hạng Thịnh Duật cười nói.

“Vậy anh đừng nói chuyện nữa, ngủ đi.” Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật nhắm mắt.

An Kỳ quay đầu lại nhìn Hạng Thịnh Duật.

Hình như Hạng Thịnh Duật đã ngủ thật rồi, lúc anh ngủ trông rất dịu dàng và vô hại.

Không lâu sau, hai người đã đến hoàng cung.

Mục Uyển không nỡ gọi anh dậy, nhưng cũng cảm thấy bực mình.

Lúc đó rõ ràng cô đã bảo anh đi ngủ rồi mà anh nhất định không chịu ngủ.

Hạng Thịnh Duật tự mình tỉnh dậy: “Đến rồi à, cảm giác như ngủ hết một thế kỉ rồi vậy.”

Mục Uyển: “…”

“Anh cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?” Mục Uyển lo lắng hỏi.

“Không phải đỡ hơn một chút, đỡ hơn nhiều lắm rồi, anh cảm thấy bây giờ mình tràn trề sinh lực như một con hổ.” Hạng Thịnh Duật nói xong, bước xuống xe, đổi sang xe của hoàng cung.

“Anh ấy buồn cười thật đấy.” An Kỳ ghé lại gần Mục Uyển, thấp giọng nói: “Ban nãy còn ra vẻ ốm yếu, mới được vài phút, cứ giống như thành một người khác vậy.”

Mục Uyển biết, anh vẫn luôn chịu đựng, càng là những lúc phải đối diện với kẻ địch, anh càng trở nên mạnh mẽ, cho dù là ở trước mặt những người thân, anh cũng không tỏ ra yếu đuối.

Mục Uyển ngồi xuống bên cạnh anh, quan sát sắc mặt anh.

Một lúc nữa, sẽ phải chạm mặt ba mẹ anh, không biết sẽ xảy ra phong ba gì nữa, cô không thể lường trước.

Năm phút sau, bọn họ đến đại sảnh.

Bên trong bàn ghế đã được sắp xếp xong, trên mỗi chiếc bàn đều ghi rõ tên khách dự.

Mục Uyển nhìn thấy tên của mình, cô ngồi cùng với Hạng Thịnh Duật, Hạng Thịnh Duật ngồi cùng với ba mẹ, ngoại trừ bốn người bọn họ ra, còn có Hạng Vũ Thái, Hạng Tuyết Vy, chồng và con của Hạng Tuyết Vy, còn có Hạng Kim Thu và Lục Bác Lâm.

Bầu không khí rất ngại ngùng, không ai nói câu gì, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

Hạng Kim Thu là người đầu tiên lên tiếng: “Uyển Uyển, cháu và Hạng Thịnh Duật bao giờ kết hôn?”

“Chúng nó kết hôn, trừ khi tôi chết.” Hạng Minh Khải nói.

Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, không để ý đến lời Hạng Minh Khải nói, trực tiếp trả lời Hạng Kim Thu: “Cháu và Uyển Uyển đã đăng ký kết hôn rồi còn chuyện tổ chức thì chúng cháu không vội, đợi thời điểm thích hợp.”

Hạng Minh Khải nhìn Hạng Thịnh Duật: “Hai đứa đi đăng ký rồi?”

“Chuyện đăng ký rất đơn giản, mấy chục nghìn là đã lấy được rồi, nếu muốn hơn thế nữa, lưu lại kỉ niệm gì đó, thì thêm vài trăm ngàn là xong, ai cũng có thể lấy được giấy đăng ký kết hôn.” Hạng Thịnh Duật làm như không có chuyện gì, nói.

“Mày đúng là không chấp nhận được.” Hạng Minh Khải thấp giọng nói.

“Không chỉ như vậy.” Hạng Thịnh Duật đặt tay lên bụng Mục Uyển: “Trong đây đã có một em bé rồi.”

“Cái gì?” Hạng Minh Khải nhìn sang Mục Uyển.

Gương mặt của Mục Uyển vẫn không có biểu cảm gì.

Hạng Thịnh Duật này, vì đạt được mục đích, đúng là không từ thủ đoạn.

Sao cô có thể mang thai được, kỳ kinh nguyệt của cô chỉ mới vừa qua được một tháng mà thôi.

“Hai đứa…” Hạng Minh Khải bị chọc tức, không thể nói thành lời.

Hạng Kim Thu cười: “Uyển Uyển, chúc mừng cháu, cháu và Thịnh Duật rất xứng đôi, hồi nhỏ dì cũng thấy hai đứa rất hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.