(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1265: Em Trang Điểm Cho Ai Nhìn?
CHƯƠNG 1265: EM TRANG ĐIỂM CHO AI NHÌN?
“Mẹ, con hi vọng mẹ có thể rõ một điều, bây giờ người đang tức giận là con, con không cần phải nhận lỗi với ai cả, con chỉ cần ông ấy nói với con, là sẽ chấp nhận Mục Uyển, nếu không, cả đời này chúng ta không cần phải qua lại với nhau nữa, dù sao con cũng đủ lông đủ cánh rồi.” Hạng Thịnh Duật cười nói, dáng vẻ bất cần nói.
“Con…” Ân Minh Lan tức nghiến răng, đối với đứa con trai này, bà vừa yêu vừa hận: “Cô ta có gì tốt, cô ta đã từng kết hôn rồi.”
“Ở nước M, người phụ nữ tôn quý nhất là Hoàng hậu cũng đã mất rồi, cũng chỉ còn lại Lan Ninh phu nhân và An Ninh phu nhân là hai người tôn quý, lần đầu tiên của cô ấy dành cho con, con cũng sẽ là người đàn ông duy nhất của cô ấy trong đời này, cô ấy có gì không tốt chứ?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Sao có thể, không phải con bị cô ta lừa rồi chứ, cô ta đã từng gả cho người khác, còn cùng cái tên Lục Bác Lâm đó qua lại, đạo đức của tên Lục Bác Lâm đó, có thể bỏ qua cho cô ta sao, không thể nào.” Ân Minh Lan chắc chắn.
“Sao lại không thể, con rất chắc chắn, cái tên đểu giả Lục Bác Lâm đó, sao có thể có được cô ấy, còn về cô ấy và Hình Thiên, từ trước đến nay vẫn luôn trong sạch.”
“Bây giờ cái gì cũng có thể làm giả, con thật sự bị cô ta lừa rồi.” Ân Minh Lan sốt ruột nói.
Hạng Thịnh Duật lười không muốn giải thích nữa, nếu như không phải mẹ anh, anh cũng chẳng buồn nói: “Lừa con thì có sao, không phải lần đầu thì có sao, từng kết hôn thì có sao, con cam tâm tình nguyện, nếu như mẹ không chấp nhận cô ấy, thì cũng không cần đến đây nữa, mẹ đây không phải là muốn tốt cho con, mà là đang muốn xóa dần đi tình cảm của con dành cho hai người.”
Ân Minh Lan tức giận đến nỗi đánh liên tục lên vai Hạng Thịnh Duật: “Con vì một người đàn bà không biết giữ gìn mà đến mẹ mình cũng không cần nữa!”
An Kỳ không kịp bước đến ngăn cản.
Hạng Thịnh Duật đứng thẳng tắp, nghiêm túc nói: “Mẹ là mẹ của con, vì vậy mẹ đánh con, con chịu, nhưng con cũng rất rõ ràng một điều, ai là người cùng con trải qua hết cuộc đời này. Lẽ nào hai người không hi vọng con trai mình sẽ được vui vẻ sao, hay là áp đặt suy nghĩ của ba mẹ lên con? Ba mẹ sinh con ra, con rất biết ơn, vì vậy cũng sẽ hiếu thuận với hai người, nhưng hiếu thuận không có nghĩa là làm việc ngu xuẩn, cũng không có nghĩa là, con là con cờ trong tay hai người, con là một người độc lập. Bây giờ ba mẹ như vậy chỉ ép con càng ngày càng xa hai người thôi, có một cách còn tốt hơn, sao hai người lại không chịu theo?”
“Cách tốt hơn gì chứ, con trai à, con rốt cuộc ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi, sao lại nhìn trúng một ả tâm cơ như Mục Uyển kia chứ, từ nhỏ cô ta đã nghĩ cách để quyến rũ con, con điên rồi sao?” An Mạt Phân không thể hiểu nổi.
“Con sửa lại lời mẹ một chút, hồi nhỏ là con dùng trăm phương ngàn kế muốn quyến rũ cô ấy, trước khi cô ấy gả cho Hình Thiên con cũng từng cầu hôn cô ấy, nếu như cô ấy muốn quyến rũ con, vậy thì đã không gả cho Hình Thiên nữa rồi.”
“Con vẫn còn không hiểu rõ sao? Năm năm trước con chẳng có gì, nên cô ta khẳng định sẽ chọn Hình Thiên rồi, nhưng bây giờ cái gì con cũng có, cô ta liền muốn trở về bên cạnh con.” Ân Minh Lan đỏ mắt khuyên răn.
“Được rồi, con biết rồi, cho dù cô ấy là một con rắn độc, con cũng chấp nhận. Mẹ bớt lo đi, để dành sức lực mà sống lâu trăm tuổi, con muốn nghỉ ngơi rồi, con bị thương rất nghiêm trọng, con cũng muốn sống lâu trăm tuổi, mẹ, con không tiễn mẹ nữa.” Hạng Thịnh Duật hạ lệnh đuổi khách.
“Con…” Ân Minh Lan tức đến nỗi không nói thành lời, biết con trai mình cứng rắn, còn bà ta, cũng không còn cách nào khác.
Đứng đó một phút, rồi bà ta cũng quay người rời đi.
Hạng Thịnh Duật rũ mắt, quay người lại, đi lên tầng, nhìn thấy Mục Uyển đang đứng ở trước cửa.
“Không phải bảo em đừng ra ngoài rồi hay sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ra ngoài rồi thì sao?” Mục Uyển hỏi.
Từng câu nói của Hạng Thịnh Duật, cô đều nghe thấy.
Cô không nghĩ đến, anh sẽ bảo vệ cô như vậy.
Cô rất cảm động, thậm chí, còn cảm động hơn so với những gì trong tưởng tượng của cô.
Một người như cô, đã quen sống một mình rồi, bị bỏ rơi quen rồi, có thể gặp được một người bảo vệ cô, cảm giác rung động này, chỉ có cô là hiểu rõ nhất.
“Không sao cả, chỉ là không cẩn thận sẽ chạm phải ánh mắt khinh thường của mẹ anh, bà ấy mắng người khác cũng rất hăng nữa, quan trọng là, bà ấy còn sẽ động thủ, em chuẩn bị tốt để đối mặt với khó khăn chưa?” Hạng Thịnh Duật cười đùa nói.
Mục Uyển bị Hạng Thịnh Duật chọc cười: “Nếu em đánh mẹ anh, thì anh sẽ làm sao?”
“Vợ nợ thì chồng trả, anh sẽ để bà ấy đánh lại, em yên tâm, da anh dày lắm, em cứ đánh thật mạnh, có anh ở đây thay em để bà ấy đánh.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
Mục Uyển nghe vậy cảm thấy rất ngọt ngào.
An Kỳ há miệng nghe Hạng Thịnh Duật nói.
Hắc Muội đứng bên cạnh An Kỳ.
“Người đàn ông như vậy chắc là tuyệt chủng rồi, không biết là yêu tinh phương nào tu thành hình người nữa.” An Kỳ cảm thán.
“Chị gái à, em phải sửa lại lời của chị, đó không phải là yêu tinh tu thành hình người mà là người tu thành yêu tinh.” Hắc Muội nói.
An Kỳ nhìn Hắc Muội, kinh ngạc: “Em gái, được đấy.”
Hắc Muội thật thà nở nụ cười, nâng con chó lên: “Có muốn chơi không, nó ngoan cực, còn hiểu chuyện nữa.”
“Mẹ nó, người ta thì tình cảm dạt dào, tôi lại đi chơi với chó, thôi bỏ đi, ra đây chơi nào.” An Kỳ kéo Hắc Muội đi.
Không lâu sau, điện thoại của Mục Uyển reo lên.
Là Hạng Vũ Thái gọi đến, cô cung kính nghe máy: “Cậu ạ.”
“Hạng Thịnh Duật đang ở chỗ cháu sao?” Hạng Vũ Thái hỏi.
Mục Uyển nghe giọng của ông rất nghiêm trọng: “Vâng.”
“Bây giờ cậu phải đến hoàng cung, tối nay hai đứa có qua đó không?” Hạng Vũ Thái hỏi.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật: “Cậu hỏi chúng ta, tối nay có đi hoàng cung không?”
“Đi chứ, sáng trưa đều đã đi, tối nay không đi thì không phải giữa đường đứt gánh à?” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển trả lời Hạng Vũ Thái: “Có đi ạ.”
“Ba mẹ của Hạng Thịnh Duật cũng đi, cậu đã hỏi rồi, chúng ta sẽ ngồi cùng một bàn ăn, hai đứa chú ý một chút. Nếu như có đi, thì một lát nữa phải xuất phát rồi.” Hạng Vũ Thái nói xong, cúp máy.
Mục Uyển cảm thấy bồn chồn, dù sao vừa nãy Hạng Thịnh Duật cũng cãi nhau với mẹ anh: “Lát nữa, ba mẹ anh cũng đến Hoàng cung dùng bữa, chúng ta sẽ ngồi cùng bàn.”
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Em nghĩ sao?”
“Tang lễ của Hoàng hậu, chắc bọn họ cũng không thể gây ra chuyện gì đâu, dù gì cũng không thể vạch áo cho người xem lưng.” Mục Uyển nói.
“Cái gì mà vạch áo cho người xem lưng, rõ ràng đây là phúc khí của Hạng Thịnh Duật anh.” Hạng Thịnh Duật sửa lại lời cô.
“Em nói thật đó, em cảm thấy, ba mẹ anh sẽ nghĩ đến thể diện của anh, nhưng người khác thì không như vậy, chỉ sợ có một số người sẽ giở trò ly gián, đến lúc đó bầu không khí trở nên khó coi, chúng ta sẽ trở thành tiêu đề cho mọi người bàn tán.” Mục Uyển nhắc nhở.
Hạng Thịnh Duật cười: “Anh tự có tính toán của mình, đi thôi.”
“Em trang điểm đã.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật sờ mặt cô: “Trang điểm làm gì chứ, em trang điểm cho ai xem?”
Mục Uyển đánh lên tay Hạng Thịnh Duật: “Phụ nữ là phải luôn xinh đẹp.”
Hạng Thịnh Duật không bình tĩnh nổi nữa: “Vậy sao lúc em ở cùng anh lại không trang điểm?”
“Em không kịp trang điểm thôi.” Mục Uyển giải thích.
“Sau khi em trở về có rất nhiều thời gian rảnh.” Hạng Thịnh Duật vạch trần cô: “Em có thể trang điểm ngay khi trở về, ồ, lúc ở với anh thì không trang điểm, vừa ra ngoài, lại muốn trang điểm, Mục Uyển, em như vậy là có ý gì?”
Mục Uyển nhìn đồng hồ, không biết phải nói thế nào.
Hạng Thịnh Duật cười khẩy: “Là bởi vì buổi tối sẽ gặp được Hình Thiên sao?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");