Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1262: Chap-1263




Chương 1263: Xem Ai Kết Hôn Trước Nào?​

CHƯƠNG 1263: XEM AI KẾT HÔN TRƯỚC NÀO?

“Ừm.” Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật khá tốt, ăn no rồi, liền lên giường nằm.

Mục Uyển kiểm tra vết thương của anh, nó còn tồi tệ hơn so với tưởng tượng của cô, có một vài chỗ chắc là do ma sát với quần áo, ửng đỏ và sưng lên, còn nhìn thấy cả máu.

Anh không hề biểu hiện ra một chút nào, nếu không phải trên trán dán miếng hạ sốt, từ phản ứng của anh mà nói, không ai có thể nhìn ra anh đang bị thương.

“Sao anh không nói?” Mục Uyển hỏi.

May mà trên xe có hộp cấp cứu, Hạng Vũ Thái tuy là một người cẩu thả, nhưng sắp xếp mọi chuyện rất chu đáo.

“Nói cái gì?” Hạng Thịnh Duật đang nằm nhìn cô, trong mắt đều là ý cười.

“Anh không đau sao?” Mục Uyển lo lắng.

“Uyển Uyển, anh đau.” Hạng Thịnh Duật cợt nhả, có chút giống đang làm nũng với cô.

“Ừm.” Mục Uyển đáp, lúc đắp thuốc cho anh, khẽ thổi nhẹ.

Rất nghiêm túc, cũng rất chuyên tâm.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô, ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm.

“Muốn cưới em về quá.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Nghiêm túc tí, anh ngủ một giấc đi.” Mục Uyển nói, tiếp tục đắp thuốc cho anh.

Nhưng anh một chút cũng không buồn ngủ, nhìn cô, mắt không chớp lấy một cái, biết Mục Uyển đã đắp thuốc xong cho mình. Hạng Thịnh Duật nằm lui vào phía trong, vỗ vỗ xuống vị trí bên cạnh mình, ý bảo Mục Uyển nằm qua đó.

Mục Uyển nằm xuống bên cạnh anh, hai người đối diện nhau.

“Em muốn có một hôn lễ như thế nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Chưa từng nghĩ đến, thứ nhất, em nghĩ nếu như mà em nói ra, thì không có gì đáng để chờ đợi và bất ngờ nữa. Thứ hai, nếu như mà em nghĩ xong, anh làm lại không giống với tưởng tượng của em, ít nhiều gì em cũng sẽ cảm thấy thất vọng, không nghĩ gì là tốt nhất.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.

“Vậy thì giao hết cho anh.” Hạng Thịnh Duật nắm lấy tay cô.

“Tay em sao lại lạnh như vậy?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày.

“Cơ thể em mang tính hàn, tay chân lúc nào cũng lạnh như vậy, mà anh lại đang phát sốt, cơ thể cũng đã nóng rồi.” Mục Uyển giải thích.

“Đợi chuyện này kết thúc, anh sẽ tìm bác sĩ điều dưỡng cơ thể cho em, cơ thể là của chính mình, là quan trọng nhất, em đừng có không để ý đến như vậy.”

“Ừm, Hạng Thịnh Duật, anh có ngủ không?” Mục Uyển có chút buồn ngủ rồi, đôi mắt mê man, khẽ nói.

“Em muốn ngủ thì ngủ đi, đến rồi sẽ có người gọi chúng ta.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển nhắm mắt lại.

Chiếc xe cứ lắc lư qua lại, rất dễ khiến con người ta cảm thấy buồn ngủ.

Không lâu sau, cô đã ngủ rồi.

Cô nằm mơ, trong mơ có một hôn lễ, chú rể là Hình Thiên, anh cười đưa tay ra với cô, ánh nắng rơi trên gương mặt dịu dàng của anh, thật sự là một cảnh đẹp khiến người ta thấy vui lòng.

Cô từng bước từng bước tiến về phía anh.

Cứ đi mãi, cô nhìn thấy phía sau anh là Bạch Nguyệt, rồi đi tiếp, cô nhìn thấy bên cạnh anh là Hoa Nhiên, bước chân cô ngày càng chậm, thậm chí còn trở nên nặng nề, không biết cô có nên tiếp tục bước về phía trước nữa không.

“Uyển Uyển.” Nghe thấy Hạng Thịnh Duật đang gọi tên mình, cô ngừng bước.

“Uyển Uyển.” Giọng nói của Hạng Thịnh Duật tiếp tục vang lên, ngay sau đó, cô liền bị lắc dậy.

Mục Uyển mở mắt: “Đến rồi sao?”

“Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Hạng Thịnh Duật nói xong kéo Mục Uyển dậy.

“Bên dưới lạnh, em sờ mặt cho ấm, cẩn thận cảm lạnh.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở, nhưng không đợi Mục Uyển làm, anh đã sờ mặt cô trước.

Trên xe rất ấm áp, lúc mở cửa xe, gió lạnh tràn vào.

Hạng Thịnh Duật sờ sờ mặt Mục Uyển.

Mục Uyển nhìn người phía trước đã lên núi rồi. Bọn họ cũng đi theo đội ngũ lên núi.

Sau khi lên núi, nghe lời hòa thượng, bọn họ đi xung quanh một vòng.

Mục Uyển thật sự rất lo lắng đến vết thương của Hạng Thịnh Duật.

Lan Ninh phu nhân không đến đây gây phiền phức cho bọn họ, có Hạng Thịnh Duật ở đây, Lan Ninh phu nhân cũng không dám.

Mục Uyển cảm thấy có người đang nhìn cô, cô cũng biết, người đó là Hình Thiên, nhưng cô đã đồng ý với Hạng Thịnh Duật, nghĩ đến vết thương của anh, cô cũng không muốn gây ra xung đột gì với anh, cứ xem như là cô không chú ý đến ánh mắt của Hình Thiên đi, cô cũng không nhìn anh ta.

Nhưng, Hoa Nhiên vẫn chú ý đến.

“Thiên, em không đi nổi nữa.” Hoa Nhiên nói.

Hình Thiên thu lại tầm nhìn, đỡ lấy Hoa Nhiên.

Hoa Nhiên nuốt nước mắt vào trong, oán hận nhìn Hình Thiên, không nói gì, tiếp tục đi theo hòa thượng.

Hơn nửa tiếng sau, Hoàng hậu được chôn cất, theo phong tục của nước M, những giờ phút cuối cùng, chỉ cần những người thân đi cùng.

Hình Thiên chưa cưới Hoa Nhiên, thì cũng không cần đi cùng.

Hoa Nhiên nắm chặt lấy cánh tay của Hình Thiên: “Đừng đi có được không? Một mình em không ổn.”

Hình Thiên nhíu mày, anh hiểu tâm tư của Hoa Nhiên.

Cô rất lo lắng, bởi vì việc của Hoàng hậu ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của hai bọn họ.

Bây giờ địa vị của Hoa Cẩm Vinh không vững, rất cần đến sự ủng hộ của anh.

Nhất cử nhất động của anh bị rất nhiều người chú ý đến, nhất cử nhất động đó cũng thể hiện được thái độ của anh.

Trên thực tế, anh nên rời đi, nhưng… trước kia anh đã đồng ý mối liên hôn này, bây giờ hối hận, rất không có đạo đức.

Anh đã từng làm rất nhiều chuyện không có đạo đức, xem như là giúp đỡ một cô gái không có nơi nương tựa đi, chuộc lại hết những lỗi lầm trước kia của mình.

“Tôi không đi, không cần lo lắng.” Hình Thiên an ủi cô.

Lúc này Hoa Nhiên mới buông tay Hình Thiên ra, cảm động nói: “Cảm ơn.”

Cô không phải kẻ ngốc, cô biết được trọng lượng của câu nói này của anh.

Cô của trước kia, trưởng thành dưới sự che chở của ba mẹ, có thể tùy hứng, có thể không suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ cần mạnh khỏe, vui vẻ trưởng thành.

Nhưng cô của bây giờ, không thể không nghĩ đến sự sống của chính bản thân mình.

Mà sự tồn tại của Hình Thiên đối với bọn họ mà nói, chính là một tấm khiên.

Trên xe.

“Hình Thiên không rời đi, em có biết là có ý nghĩa gì không?” Hạng Thịnh Duật hỏi Mục Uyển.

Mục Uyển cũng biết, Hình Thiên không rời đi.

Cô rất bình tĩnh, trên mặt không để lộ quá nhiều biểu cảm.

“Bọn họ sắp kết hôn rồi, nhà họ Hoa và Hình Thiên vẫn sẽ liên hôn, vì vậy, chuyện này đối với anh mà nói không có lợi.”

“Không có ảnh hưởng gì lớn đến anh, chuyện anh muốn làm, không ai có thể ngăn cản được, anh đang chỉ đợi cơ hội, một khi cơ hội tới, bèn thuận nước đẩy thuyền, cơ hội chưa đến thì cũng phải cố gắng mà làm được, cũng sẽ rất mệt, hơn nữa, bây giờ anh không muốn nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn đó, anh chỉ nghĩ đến em.” Hạng Thịnh Duật cười nói.

“Vậy anh hỏi em có ý nghĩa gì hay không để làm gì?” Mục Uyển trợn mắt với anh.

“Chính là để muốn em hiểu rõ, Hình Thiên vẫn muốn lấy Hoa Nhiên.” Hạng Thịnh Duật nói vào trọng điểm, nở một nụ cười vui vẻ.

“Anh muốn chúng ta kết hôn trước bọn họ có được không?”

“Kết hôn trước bọn họ, thì chúng ta sẽ phải chịu công kích của truyền thông, kết hôn sau bọn họ, thì họ sẽ phải chịu những điều đó, lợi hại trong đó, anh tự suy nghĩ kĩ đi, em thế nào cũng được.” Mục Uyển nhắc nhở.

“Nói cũng đúng, hôn lễ của chúng ta nhất định sẽ bị người khác so sánh, anh chắc chắn sẽ dành cho em những thứ tốt nhất, tốt hơn nhiều lần so với Hình Thiên dành cho Hoa Nhiên, cả đời này chỉ kết hôn một lần, anh nhất định sẽ suy nghĩ thật kĩ, làm thế nào mới đủ chấn động, đủ huyền ảo.” Hạng Thịnh Duật suy nghĩ.

Mục Uyển thở dài, cô không có ý này, cô chỉ sợ có người sẽ cố ý hại bọn họ.

Lúc này Hạng Thịnh Duật giống như đang chìm vào trong sự yêu đương cuồng nhiệt…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.