Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1255: Chap-1256




Chương 1256: Anh Tiếc, Để Dài Đi​

CHƯƠNG 1256: ANH TIẾC, ĐỂ DÀI ĐI

“Anh đã sắp xếp từ trước rồi sao?” Ánh mắt Mục Uyển chợt lóe lên, nhìn chằm chằm lấy anh.

Anh đã đoán được lúc này đây cô đang nghĩ gì?

“Đã sắp xếp từ lâu rồi, ngay sau khi biết bà ta là người giết mẹ em.” Hạng Thịnh Duật nói: “Nhưng mà…”

Hạng Thịnh Duật nhếch mép: “Nếu như em không phải là người phụ nữ của anh, thì anh đâu có ngốc đến mức vì người phụ nữ không yêu mình mà lại đi xúc phạm tới cô của mình, đúng không?”

Lúc này Mục Uyển đã hiểu ra, cô cúi đầu tiếp tục thoa thuốc cho Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật nhìn vẻ mặt bình thản của cô, trong lòng như thắt lại, anh nắm tay cô: “Em giận rồi sao?”

Mục Uyển lắc đầu: “Không có.”

“Anh vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, cho dù là em không thích anh, đợi anh xử lý xong chuyện quan trọng trước mắt, đến lúc đó với quyền lực và khả năng của anh, anh có thể giải quyết bất cứ vấn đề gì chỉ trong tích tắc, anh sẽ trả thù giùm em.” Hạng Thịnh Duật nghiêm túc nói.

Mục Uyển liếc anh nhưng vẫn không nói gì.

Hạng Thịnh Duật ngồi dậy nhìn thẳng vào mắt cô: “Bây giờ thái độ này của em là thái độ gì?”

“Em không nghĩ gì hết, chỉ là bất chợt thấy hơi tâm trạng, mà cũng không biết vì sao lại như vậy? Có chút buồn, chắc lát nữa sẽ hết thôi.” Mục Uyển nói

“Em nhớ đến chuyện quá khứ sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Có thoáng qua chút.”

“Là em đang nhớ ba mẹ em, hay là nhớ Hình Thiên?” Vừa nhắc đến tên Hình Thiên thì giọng điệu của Hạng Thịnh Duật đã khác hẳn.

Mục Uyển liếc nhìn Hạng Thịnh Duật, ánh mắt vẻ nhạt nhẽo, cô nghiêm túc nói: “Em và Hình Thiên đã là chuyện không thể nào, lần sau anh còn nhắc đến tên anh ta với giọng điệu không vui như vậy, em hứa với sẽ khiến anh càng tức giận hơn, vì anh như vậy có nghĩa là anh không tin tưởng em.”

“Không phải không tin tưởng em, chỉ là anh quá để ý đến quá khứ của em với anh ta, em nói xem, nếu như năm năm trước anh ngỏ lời cầu hôn mà em đồng ý gả cho anh luôn thì hay biết mấy. Sao cứ phải lựa chọn ở bên cạnh Hình Thiên để tự dày vò mình đến mức gầy gò như thế này?” Hạng Thịnh Duật khẽ nhíu mày nói.

“Năm năm trước tuyệt đối không có chuyện em gả cho anh đâu. Lúc đó cả em và anh đều còn nhỏ, không có gì trong tay. Em mà tiếp tục ở lại nhà họ Hạng thì không biết sẽ bị hành hạ đến mức nào nữa, điều này anh biết rõ mà, lúc đó chỉ có đi theo Hình Thiên thì em mới có thể thoát được tình cảnh lúc đó, cho nên em không hối hận với quyết định năm năm trước. Nếu ông trời có cho em thêm một cơ hội lựa chọn …”

“Cho em thêm cơ hội lựa chọn em sẽ như thế nào?” Hạng Thịnh Duật tỏ vẻ không vui chen ngang nói, sắc mặt anh hơi thay đổi, mắt hơi đỏ, nhìn chằm chằm Mục Uyển.

Mục Uyển nhìn thấy biểu cảm đó của anh thì không nói thêm gì nữa.

Tình cảnh lúc đó như thế nào cô biết rất rõ, hơn nữa cô không thể hòa hợp với Hạng Thịnh Duật, từ nhỏ tình cảm của hai người đã không tốt nên làm gì có chuyện cô gả cho anh vào thời điểm đó được?

Ngay từ ban đầu cô cảm thấy có vẻ như anh cố tình muốn giữ cô lại để hành hạ cô, cho nên mới cầu hôn cô.

Nếu ông trời cho cô cơ hội trở lại thời điểm đó, lựa chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn gả cho Hình Thiên, nhưng cô sẽ không để cho mình có tình cảm với Hình Thiên.

“Sao lại không nói tiếp nữa?” Hạng Thịnh Duật thúc giục cô, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng hơn, thậm chí có vẻ như anh đang kiềm nén nỗi đau trong lòng của mình.

Mục Uyển không đành lòng nói ra những lời nói tàn nhẫn đó, vì dù sao thì anh cũng vì cô mà bị thương.

“Nếu cho em thêm cơ hội lựa chọn lần nữa, anh có bảo vệ em không? Anh của lúc đó vẫn chỉ là người chưa có gì trong tay.” Mục Uyển hỏi.

“Ai dám bắt nạt em? Anh đương nhiên là sẽ bảo vệ em rồi.” Hạng Thịnh Duật nói với giọng điệu rất chắc chắn.

Lúc này Mục Uyển mới nở nụ cười: “Cho nên cuối cùng thì em cũng trở về lại nơi đây, có vẻ như lựa chọn cuối cùng cũng không sai, đây cũng là cơ hội thứ hai mà ông trời trao cho em.”

“Cơ hội gì, nếu như không phải anh phát những đoạn clip đó, em và Hình Thiên sẽ ly hôn sao? Cả đời em sẽ làm ni cô bên cạnh anh ta.” Hạng Thịnh Duật ngồi dậy mặc áo vào rồi chuyển đề tài khác: “Thuốc thoa xong rồi phải không, anh đi thay đồ rồi chúng ta ghé qua Hoàng cung, phu nhân Lan Ninh sắp nổi điên lên rồi.”

“Vâng, em cũng thay đồ khác.” Mục Uyển nói xong, cất thuốc đi.

Lúc cô bước về phòng thì Hạng Thịnh Duật đã thay xong đồ, vẫn là bộ đồ đen từ trên xuống dưới, chỉ nhìn vẻ bề ngoài này của anh thì không thể nào nhìn ra được anh đang bị thương.

“Có phải ba anh cũng đã đánh em một roi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

Vì anh bị thương nặng hơn cho nên Mục Uyển chỉ lo thoa thuốc cho anh.

Anh bất chợt nhớ đến mà lòng thắt lại.

“Áo của em dày hơn của anh nên em không sao, còn anh chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng.” Mục Uyển nói.

“Để anh xem xem.” Nói xong không đợi Mục Uyển trả lời, anh kéo áo cô xuống.

Vết thương của cô không bị bong da tróc thịt như anh.

Nhưng cũng có vệt dài màu đỏ in hằn lên da.

“Em có ngốc không, một mình anh bị thương dù sao cũng đỡ hơn cả hai đứa đều bị thương.” Hạng Thịnh Duật cảm thấy đau lòng lên tiếng trách mắng.

Mục Uyển cười cười nói lại: “Lúc đó em mặc đồ dày nên em đâu có sợ.”

“Sau này cấm em không được như vậy nữa, anh tuổi trẻ khỏe mạnh, không như em sức khỏe yếu lại nhiều bệnh, lần sau lỡ bị đánh mà ảnh hưởng đến mắt nữa thì xem em sẽ thế nào.” Hạng Thịnh Duật nhíu mày nói.

“Không nói chuyện này nữa, em thay quần áo xong chúng ta xuất phát đi Hoàng cung, chuyện đó quan trọng hơn.” Nói xong Mục Uyển lấy chiếc áo choàng đen từ trong tủ áo ra.

Bất ngờ Hạng Thịnh Duật ôm lấy cô từ phía sau.

Có thể vì do anh mới thay đồ nên áo của anh có bám chút hơi lạnh khiến cô bất giác khẽ rùng mình, nhưng rất nhanh hơi ấm từ cơ thể anh truyền qua cho cô.

“Sao vậy?” Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật ôm cô chặt hơn: “Sau này bất kể ai có nguy hiểm gì, em cũng hãy mặc kệ, em chỉ cần lo bản thân được an toàn là được, hiểu không?”

Bất giác trong lòng Mục Uyển dâng lên cảm giác chua xót, tim cô có chút nhói đau: “Anh để em mặc xong đồ trước được không?”

“Để anh giúp em.” Nói xong Hạng Thịnh Duật cầm lấy đồ của Mục Uyển, mặc giúp cô.

Đây là lần đầu tiên có người giúp cô mặc đồ như vậy, trong lòng cô có chút ngượng ngùng, sau khi mặc xong đồ, anh giúp cô khoác áo choàng lên.

Hạng Thịnh Duật đưa tay sờ tóc cô: “Đến khi nào thì tóc em mới dài lại được đây hả?”

“Ít nhất cũng phải nửa năm nữa.” Mục Uyển nói.

“Cắt tóc ngắn cũng còn phải xem mặt có hợp không, có người mặt đẹp mới dám để kiểu tóc như vậy. Em tuy là lúc mới cắt nhìn cũng được, nhưng nhìn có vẻ hơi cô đơn, anh nhìn mà cảm thấy tiếc và đau lòng. Anh hy vọng anh có thể thương yêu và trân trọng em như công chúa, đến khi nào em cảm thấy mình giống công chúa thì nuôi lại tóc dài, còn nếu cảm thấy mình chưa phải là công chúa thì em cứ tiếp tục cắt ngắn đi.” Vẻ mặt Hạng Thịnh Duật có chút buồn nhưng cũng rất nghiêm túc nói với cô.

“Không phải anh nói em là hoàng hậu tương lai sao? Em không muốn làm công chúa đâu.” Mục Uyển nói.

“Em rất độc lập, con gái đừng nên quá độc lập, không thì có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.” Hạng Thịnh Duật cầm tay Mục Uyển thở dài nói.

Sau đó hai người họ lên xe.

Tuy rằng vết thương của Hạng Thịnh Duật đã được thoa thuốc, nhưng cảm giác đau nhói vẫn râm ran khiến sắc mặt anh không tốt lắm.

Lên xe được lúc thì Mục Uyển phát hiện ra Hạng Thịnh Duật có gì đó không ổn, cơ thể anh nóng hầm hập và đổ mồ hôi như tắm, mặt bừng đỏ khác thường.

Mục Uyển đưa tay sờ lên trán anh: “Anh bị sốt sao? Hay là vết thương bị nhiễm trùng rồi?”

Hạng Thịnh Duật cầm lấy tay Mục Uyển mỉm cười: “Sốt cũng không hẳn là do vết thương bị nhiễm trùng, có thể là do đau quá, cứ đến Hoàng cung trước, xong việc ghé qua bác sỹ khám xem thế nào, tối nay anh sẽ ngoan ngoãn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ hết sốt và vết thương sẽ liền lại thôi, em đừng lo quá.”

Bất giác trong lòng Mục Uyển dâng lên cảm giác khó chịu: “Trước giờ anh luôn gồng mình chịu đựng vậy sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.