Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1253: Chap-1254




Chương 1254: Cô Đến Rồi​

CHƯƠNG 1254: CÔ ĐẾN RỒI

“Bà ấy đến chỗ cháu, nói cháu không chu đáo, bảo cháu pha trà, rót trà, còn cố ý hắt nước nóng lên người cháu, đúng là cháu đã tát bà ấy.” Mục Uyển thừa nhận.

“Nếu được lựa chọn lại, cháu vẫn sẽ làm vậy.”

“Bà ấy là mẹ cháu.”

Mục Uyển nở nụ cười: “Bà ấy chưa bao giờ làm tròn bổn phận của một người mẹ, có rất nhiều chuyện cháu không muốn nói, không muốn làm khó cậu út khiến cậu phiền lòng, nhưng cháu cảm thấy ngày nào đó chân tướng sẽ được phơi bày.”

“Chân tướng gì?” Hạng Vũ Thái hỏi.

Mục Uyển khẽ cười, bình tĩnh ung dung.

“Cháu hy vọng để cậu đi điều tra à?” Hạng Vũ Thái hỏi.

“Cháu hy vọng cậu út sẽ không bao giờ biết.” Mục Uyển nói ý tứ sâu xa.

Hạng Vũ Thái nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô: “Cháu nói đi, cháu nói gì cậu cũng tin.”

Mục Uyển biết ông ấy là người rất chú trọng tình thân.

Nếu ông ấy biết Hạng Tuyết Vi muốn giết cô, còn chính là người đã giết mẹ cô, chỉ sợ ông ấy sẽ rất đau khổ.

“Cậu út, cậu tìm mợ cho cháu đi.” Mục Uyển khẽ cười, chuyển đề tài.

Chú Tằng quay đầu nhìn cô, mày nhíu chặt, tay cầm lái cũng run lên.

Ông biết, Mục Uyển không muốn nói, nhưng chuyện đã khơi lên rồi, nếu không tìm ra chân tướng, trong lòng sẽ canh cánh không yên.

Là Mục Uyển quá thông minh, hay Hạng Tuyết Vi quá ngu ngốc, tự mình giẫm phải mìn.

“Chuyện duyên phận rất khó nói.”

“Chỉ cần có lòng sẽ gặp được người phù hợp.” Mục Uyển động viên.

“Chúng ta đang nói chuyện về cháu, cháu lại chuyển sang cậu làm gì?” Mặt Hạng Vũ Thái đỏ lên khác thường.

“Nói chuyện của cháu, cháu sẽ cảm thấy buồn bực, áp lực như núi, nhưng nói chuyện của cậu, cháu sẽ cảm thấy cả người vui vẻ, bầu không khí cũng sẽ tốt hơn.” Mục Uyển cười nói.

Hạng Vũ Thái biết Mục Uyển không muốn nói tiếp chủ đề kia nữa: “Cũng được, bao giờ thì cháu với Thịnh Duật tổ chức hôn lễ. Lần trước cháu không đồng ý, nó đã tức giận đúng không?”

“Lát nữa cháu sẽ gọi cho anh ấy, anh ấy muốn tổ chức lúc nào thì tổ chức lúc ấy, dù sao bọn cháu cũng đang sống chung với nhau rồi.” Mục Uyển bình tĩnh nói.

Hạng Vũ Thái cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhưng ông hỏi Mục Uyển lại không nói, ông cũng hết cách rồi.

“Cháu lớn rồi, có phán đoán và quyết định của riêng mình, cậu không can thiệp được, cũng không muốn can thiệp, nhưng cậu hy vọng cháu biết, cậu út không phải đồ trang trí, cậu có tác dụng rất lớn.” Hạng Vũ Thái nói lời cam kết.

“Vâng, cậu út nghe cáo trạng xong còn có thể bình tĩnh nói chuyện với cháu, cháu biết cậu út thương cháu, nếu có chuyện gì tủi thân cháu chắc chắn sẽ tìm cậu đầu tiên.” Mục Uyển cười nói.

Hạng Vũ Thái gật đầu vẻ bất đắc dĩ.

Điện thoại Mục Uyển vang lên.

Là Sở Giản gọi đến, cô nghe máy.

“Phu nhân, cô mau tới chỗ lão phu nhân đi, tiên sinh sắp bị đánh gần chết rồi.” Sở Giản gấp gáp nói.

“Cái gì?” Tim Mục Uyển thắt lại.

Cô nhớ lần trước cô uy hiếp mẹ Hạng Thịnh Duật, anh vì giải quyết chuyện này mà bị người nhà đánh gần chết.

Cô nhớ lúc đó, người ở bên ngoài luôn hung hăng ngang ngược như anh, khi về nhà lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chấp nhận bị đánh thành bộ dạng như thế.

“Giờ tôi sẽ tới ngay.” Mục Uyển cúp máy, nói với Hạng Vũ Thái: “Cậu út, cháu muốn tới chỗ ba mẹ Hạng Thịnh Duật, anh ấy bị đánh sắp chết rồi, giờ cháu phải qua đó.”

“Cậu qua đó cùng cháu.” Hạng Vũ Thái nói.

“Cậu út đừng đi, nếu cháu qua đó thì đây chỉ là mâu thuẫn giữa cháu, Hạng Thịnh Duật và ba mẹ anh ấy, nhưng nếu cậu út xuất hiện, chuyện sẽ nghiêm trọng hơn, nó sẽ trở thành chuyện của nhà họ Hạng, nếu cháu và anh ấy không gắng được nữa nhất định sẽ tìm cậu út xin sự giúp đỡ.” Mục Uyển nhíu mày, vừa sốt ruột lại vừa lo lắng.

Hạng Vũ Thái nhìn vẻ mặt của cô: “Cháu thật sự muốn gả cho nó à?”

“Vâng.” Mục Uyển đáp lại.

Cũng may bọn họ không rời đi xa, rất nhanh đã tới chỗ ba mẹ Hạng Thịnh Duật ở.

Mục Uyển bước xuống xe, Sở Giản đang đứng trước cửa, sắc mặt vừa nghiêm trọng lại vừa lo lắng: “Phu nhân, cô mau vào đi.”

Cô bước vào trong, chưa nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đã nghe tiếng mắng của một người đàn ông trung niên xen lẫn tiếng roi vút: “Con có biết mình sai ở đâu không, có hối hận thay đổi không?”

Mục Uyển nhìn thấy Hạng Thịnh Duật.

Anh mỉm cười, bởi vì nhẫn nhịn chịu đựng nên trên trán lấm tấm mồ hôi, khóe miệng còn vương tơ máu, nhưng nụ cười lại rạng rỡ giống như không thấy đau chút nào: “Con không biết mình đã sai ở đâu.”

“Bốp.” Hạng Minh Khải lại quất vào lưng lưng Hạng Thịnh Duật một roi, đánh rất mạnh, làm rách cả áo, xước da chảy máu.

“Con còn không biết mình sai, con có biết người phụ nữ đó là người thế nào không? Kết hôn rồi còn ra ngoài dụ dỗ đàn ông, quyến rũ cả dượng mình, hại dì út của mình ly hôn. Lúc ly hôn xong thì quay xong quyến rũ con. Còn con thì qua lại với cô ta, ba gọi điện thoại cũng không thèm nghe, có phải giờ đủ lông đủ cánh rồi nên đối nghịch với ba không?” Hạng Minh Khải nói xong lại quất một roi nữa.

Mắt Mục Uyển đỏ lên, trong lòng mơ hồ có cảm giác đau nhói.

“Cậu cả.” Mục Uyển gọi.

Ân Minh Lan đang lau nước mắt, nhìn con trai mà đau lòng. Lúc thấy Mục Uyển tới, đúng lúc cần phát tiết, bà ta đến trước mặt Mục Uyển quát: “Đồ không biết xấu hổ, cô còn mặt mũi tới đây sao?”

Nếu đổi là cô trước đây, chắc chắn cô không sẽ mềm yếu, cô chưa từng sợ những người này.

Cô cũng có kiêu ngạo và khí phách của bản thân, nhưng dù sao những người này cũng là ba mẹ của Hạng Thịnh Duật.

Cô đi ngang qua Ân Minh Lan, quỳ cạnh Hạng Thịnh Duật, cúi thấp đầu, bày tỏ một cách rõ ràng: “Cháu muốn làm vợ của anh ấy, mong cậu cả tác thành.”

“Tôi không thể đồng ý, cô cho rằng tôi không biết cô sao?” Hạng Minh Khải cầm roi chỉ vào Mục Uyển.

“Ban nãy mẹ cô đã tới đây nói, từ nhỏ cô đã để ý, dụ dỗ Thịnh Duật. Cô đúng là lắm mưu nhiều kế, lòng lang dạ sói, vừa gặp Hình Thiên đã muốn kết hôn, rồi vội ôm người đàn ông khác, cô còn tự trọng nào không?” Ân Minh Lan ghét bỏ nói.

Nhưng tâm trạng Hạng Thịnh Duật lại rất tốt, nụ cười càng xán lạn hơn: “Từ nhỏ em đã bắt đầu chú ý đến anh rồi à?”

Mục Uyển liếc nhìn anh, cô chỉ tùy tiện nói với Hạng Tuyết Vi thôi, người khác cũng tin rồi, trong lòng anh không tự hiểu à?

“Anh nghĩ sao?” Mục Uyển hỏi ngược lại.

“Anh cảm thấy người khác sẽ tin.” Hạng Thịnh Duật cười cười trả lời.

Cô đến rồi, anh không còn cảm giác đau nữa, trong lòng ấm áp: “Thật ra em không cần tới đây, ba mẹ sẽ không đánh chết anh, cho dù anh bị đánh chết, em cũng phải gả cho anh.” Hạng Thịnh Duật nói chắc nịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.