Chương 1252: Đau Lòng
CHƯƠNG 1252: ĐAU LÒNG
Rất nhanh, bọn họ đã đến khách sạn.
Đầu bếp của Hạng Thịnh Duật đã chuẩn bị xong bữa sáng rất phong phú mang tới cho bọn họ.
Sở Giản vô cùng kính trọng Hạng Thịnh Duật. Hạng Thịnh Duật không bảo anh ta cùng ăn cơm, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi xuống cùng bàn.
“Mọi người cũng sang phòng bên cạnh ăn cơm đi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị rồi. Mọi người vất vả rồi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Cảm ơn ngài Hạng.” Sở Giản kính cẩn nói.
Hạng Thịnh Duật ngồi xuống, mọi người đều sang phòng khác, chỉ còn lại anh cùng với Mục Uyển.
Hạng Thịnh Duật kì thật có chút băn khoăn, cho nên không được thoải mái như bình thường. Anh yên lặng ăn xong bữa sáng, trong lúc ăn anh liên tục phải trả lời tin nhắn điện thoại.
Mục Uyển biết anh có nhiều việc phải xử lý nên cũng không nói gì.
Nửa tiếng sau, Hạng Thịnh Duật đi ra chỗ cửa sổ, gọi điện thoại.
“Trước tiên cứ theo kế hoạch của tôi mà làm, có vấn đề gì thì gọi lại cho tôi. Nhất định phải chú ý, cách một tiếng báo cáo một lần, tôi không hi vọng đối phương có bất kì cơ hội trở mình nào.” Hạng Thịnh Duật ra lệnh.
“Tôi biết rồi, cần bao nhiêu anh cứ định ra một cái giá báo tôi. Liên hệ chợ đen, bây giờ có vài người mới cũng muốn tham gia vào, tôi cũng không thể ra mặt một cách lộ liễu được. Cứ như vậy đã, lát nữa tôi còn phải vào hoàng cung, nếu anh không liên lạc được cho tôi thì hãy liên hệ với Sở Nguyên. Được, được.” Hạng Thịnh Duật cúp điện thoại.
Anh nhìn về phía Mục Uyển.
Mục Uyển ăn xong rồi, đang chờ anh.
“Còn muốn ăn thêm gì không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển lắc đầu: “Ăn no lắm rồi.”
Mục Uyển đi đến trước mặt Hạng Thịnh Duật, nghiêm túc nhìn anh: “Anh gặp phải vấn đề khó khăn gì sao?”
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng, vừa tự tin, vừa ngông cuồng: “Chẳng có vấn đề gì làm khó được anh cả, không giải quyết được là do thời thế, không thể nóng vội, phải có đủ kiên nhẫn. Những thứ này rồi cuối cùng cũng thuộc về tay anh.”
Mục Uyển nghe xong, như thể được anh an ủi ngay lập tức.
Cô tin tưởng những lời anh nói, còn cảm thấy anh rất mạnh mẽ, từ trước đến giờ đều rất kiên định.
Đối mặt với kẻ địch mạnh sẽ cảm thấy áp lực đè nặng như núi.
Nhưng khi có đồng đội là kẻ mạnh thì sẽ cực kì an tâm.
“Anh cũng không thấy lo lắng chuyện gì sao?” Mục Uyển lại hỏi.
“Lo lắng em thay lòng đổi dạ, cũng lo lắng em sẽ trung thành.” Hạng Thịnh Duật thẳng thắn nói.
Khóe miệng Mục Uyển có hơi nhếch lên.
Hạng Thịnh Duật rất thông minh, thông minh đến nỗi khiến người khác khó mà phòng bị.
Anh có thể nhìn thấu cô, hiểu được nội tâm của cô.
Đây là một chuyện rất đáng sợ, cô đứng trước mặt anh hoàn toàn không có chỗ trốn. Nhưng lại cảm thấy, có một người hiểu rõ mình như vậy, ở trước mặt người ấy không cần phải ngụy trang, hoàn toàn là chính mình, kỳ thật cảm thấy rất dễ chịu.
Tuy vậy, cô vẫn cố ý không thể hiện hết bản chất con người mình.
“Chúng ta bây giờ phải về Hạng gia rồi!” Mục Uyển hỏi, nhìn điện thoại, đã là 9 giờ rồi.
Hạng Thịnh Duật ánh mắt hơi ảm đạm, rồi lại mỉm cười: “Ừ, về thôi.”
Mục Uyển nhìn anh, trong lòng không hiểu sao thắt lại, có cảm giác áy náy.
Cô không nhìn anh mà đi ra cửa trước.
Trên xe, Hạng Thịnh Duật không nói lại chuyện này, chỉ là nắm tay cô vuốt ve đùa nghịch, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
An Kỳ liếc mắt nhìn Hạng Thịnh Duật, lại liếc thêm cái nữa nhưng cũng không dám lên tiếng.
Cho đến khi xe dừng lại trước cổng Hạng gia, Hạng Thịnh Duật mới hồi lại tinh thần.
“Anh phải qua chỗ ba mẹ một lát, em có muốn đi cùng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển hơi lo gặp mặt ba mẹ của Hạng Thịnh Duật: “Sắp tới chúng ta có nhiều chuyện cần làm, giải quyết những chuyện đó xong trước đã, em không muốn có thêm rắc rối.”
“Ừ.” Hạng Thịnh Duật đáp lại, sau khi đưa Mục Uyển đến nhà nhỏ bên hồ, anh đến chỗ ba mẹ mình ở.
“Phu nhân, Hạng Thịnh Duật có phải có tâm sự gì không, tôi thấy anh ấy cứ đang băn khoăn chuyện gì đó.” An Kỳ hỏi.
“Chắc là vậy.” Mục Uyển đáp rồi đi vào trong phòng.
“Anh ấy đang gặp phải vấn đề khó giải quyết lắm sao? Lần đầu tiên thấy anh ấy lơ đãng không tập trung như vậy.” An Kỳ lại tiếp tục truy hỏi.
Mục Uyển ngồi lên ghế sofa, bình tĩnh nói: “Anh ấy sẽ không nói cho tôi biết đâu.”
An Kỳ hiểu ra, vẻ mặt hớn hở ngồi bên cạnh Mục Uyển: “Tôi cảm thấy Hạng Thịnh Duật rất được. Khuôn mặt đẹp trai, trẻ trung, vóc người cũng đẹp, đối xử với cô cũng rất tốt. Ít nhất thì cũng trẻ trung hơn Hình Thiên, Hình Thiên so với cô thì già quá.”
Mục Uyển thản nhiên nhìn về phía An Kỳ.
Ánh mắt cô quá lạnh làm An Kỳ cảm thấy sau lưng lạnh tóa.
“Cô không đi chỉnh trang lại mặt đi à? Mặt mũi xanh mét rồi kìa.” Mục Uyển nói.
“Tôi đi chỉnh trang ngay.” An Kỳ nói xong liền đi lên lầu.
Lã Bá Vĩ nhìn Mục Uyển, quay người muốn đi ra ngoài.
“Lã Bá Vĩ.” Mục Uyển gọi lại: “Lại đây ngồi đi, lát nữa tôi còn phải vào hoàng cung, hôm nay có rất nhiều việc phải làm.”
Lã Bá Vĩ ngồi đối diện Mục Uyển, ra vẻ như có chuyện cần suy nghĩ.
“Sao vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Nhà bạn gái tôi xảy ra chút chuyện, tôi muốn đi một chuyến xem thế nào?” Lã Bã Vĩ nói.
“Có cần tiền không?” Mục Uyển hỏi.
Lã Bá Vĩ lắc đầu: “Lúc trước tôi gửi cho cô ấy nhiều rồi, cô ấy vẫn còn. Chỉ là cô ấy có việc nhất quyết muốn làm, tôi muốn đi giúp cô ấy hoàn thành.”
“Đi đi, làm xong thì quay lại.” Mục Uyển nói.
“Thế nhưng cô ở nơi này?”
“Hạng Thịnh Duật sẽ không để tôi xảy ra chuyện. Có anh ấy ở bên, tôi rất an toàn. Anh cứ đi đi, nếu không anh sẽ cảm thấy hối hận đó.” Mục Uyển khuyên nhủ.
“Hai ngày nữa tôi sẽ trở lại.” Lã Bá Vĩ nói.
“Không cần vội, anh xong chuyện rồi hãy trở lại.” Mục Uyển nói.
“Cảm ơn cô.” Lã Bá Vĩ chân thành nói.
Mục Uyển mỉm cười.
Cô biết những chuyện mà Lã Bá Vĩ từng trải qua, trong lòng rất phục anh ta. Cảm thấy anh ta là người có trách nhiệm, có năng lực, đối nhân xử thế tốt.
Thế nhưng, người tốt như vậy, mà không có người thân, người yêu cũng không có, cảm giác anh ta quá cô đơn, khiến người khác thấy đau lòng.
Ở cổng có mấy người đến.
Mục Uyển vô thức nhìn về phía đó.
Hạng Tuyết Vi mặt lạnh lùng dẫn theo chị dâu đến, nhìn Mục Uyển với ánh mắt lạnh lùng: “Trở thành An Ninh phu nhân rồi nên cả lễ nghi cơ bản cũng quên rồi sao?”
Mục Uyển đứng dậy, nhẹ giọng gọi: “Chào mẹ.”
“Không dám không dám, cô bây giờ tiền đồ càng ngày càng rộng mở, trở thành An Ninh phu nhân rồi cũng không biết đến thăm hỏi.” Hạng Tuyết Vi quái gở nói, ngồi ở trên ghế sofa: “Không biết rót trà à?”
Mục Uyển nhẫn nhịn, hiện tại còn rất nhiều việc phải làm, cô không muốn có thêm rắc rối nào, đặc biệt là mâu thuẫn trong nhà.
Cô đi rót một chén trà mang tới cho Hạng Tuyết Vi.
Hạng Tuyết Vi bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nhỏ liền tức giận đứng bật dậy, hất phần trà còn lại trong cốc vào mặt Mục Uyển, tức giận nói: “Nóng thế này, cô cố ý phải không!”
May mắn là Lã Bá Vĩ nhanh tay kéo Mục Uyển ra, nếu không thì nước nóng sẽ hắt hết lên người cô.
Mục Uyển cắn răng, tát Hạng Tuyết Vi một cái, ánh mắt sắc bén nhìn bà ta quát: “Hạng phu nhân đừng có quá đáng. Xét về thân phận, bây giờ tôi là An Ninh phu nhân. Bà nên đến thăm hỏi tôi mới đúng chứ không phải là ngồi ở đó sai bảo tôi pha trà rót nước cho bà!”