Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1250: Chap-1251




Chương 1251: Em Muốn Ăn Món Ăn Anh Nấu​

CHƯƠNG 1251: EM MUỐN ĂN MÓN ĂN ANH NẤU

An Kỳ lại trừng mắt với Sở Giản, nhìn dáng vẻ ngây ngô đó của anh ta, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét: "Sở Giản, anh định độc thân cả đời sao?"

Sở Giản ngừng lại một chút.

Hôm qua ở trước mặt Hạng Thịnh Duật anh ta còn khoe khoang khoác lác, nói có rất nhiều phụ nữ theo đuổi mình và An Kỳ chính là một trong số đó.

Anh hắng giọng rồi nói: "Rất nhiều phụ nữ theo đuổi tôi đấy, sao tôi độc thân cả đời được, tôi định một thời gian ngắn nữa sẽ tìm bạn gái."

An Kỳ nghe xong trong lòng càng khó chịu: "Một thời gian nữa là bao lâu, chắc không phải mười năm nữa chứ?"

"Làm sao có thể, tôi không kém cỏi như vậy đâu." Sở Giản cao giọng, dáng vẻ kiêu ngạo.

Mục Uyển nhớ tới Hắc Muội.

Trước kia Hắc Muội rất thích Sở Giản, nhưng khi đó Hắc Muội tuổi còn nhỏ, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, bây giờ cũng không biết Hắc Muội thế nào rồi.

"Sở Giản, anh và Hắc Muội còn giữ liên lạc không?" Mục Uyển hỏi.

"Vẫn giữ liên lạc, có chuyện gì à?" Sở Giản hỏi.

"Tôi hơi nhớ cô ấy, nếu như không vì cô ấy làm việc cho Hình Thiên, có thể sắp xếp bên cạnh tôi hay không?" Mục Uyển nói.

Lúc trước không cho Hắc Muội đi theo, là vì cô quyết tâm quyết tử với Hạng Thịnh Duật, cô sợ tính cách Hạng Thịnh Duật tàn bạo sẽ tổn thương Hắc Muội.

Bây giờ nghĩ lại, trước kia, có vẻ Hạng Thịnh Duật chỉ dọa cô thôi.

Nhưng cô thật sự đã bị dọa rồi.

Sở Giản nhìn Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thịnh Duật mỉm cười, nhìn Mục Uyển: "Cô ấy vẫn luôn là người của em, cùng em lừa gạt Hình Thiên, nếu cô ấy đã là người của em, đối với em chân thành như thế, không cho cô ấy bảo vệ em thì quả thật rất đáng tiếc, anh sẽ để Sở Giản sắp xếp, hôm nay sẽ đưa cô ấy về bên em."

Trong lòng Mục Uyển cảm động.

Bây giờ những chuyện cô muốn làm, Hạng Thịnh Duật đều làm giúp cô.

"Vậy em mời anh ăn sáng nhé." Mục Uyển nói.

"Được, ăn gì?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

"Lên xe trước, gặp món nào thì ăn món đó." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng: "Đến nhà hàng của anh đi, bây giờ anh sẽ cho người chuẩn bị, nói chung, món ăn đầu bếp hàng đầu nấu dễ ăn hơn bên ngoài một chút, nhưng tất nhiên không thể so với món em nấu được."

Mục Uyển cười khẽ một tiếng.

Làm sao lại không thể so sánh với cô, trong lòng cô hiểu rõ, nhưng lại muốn tin lời anh nói.

"Đi thôi." Mục Uyển đi lên phía trước.

Sở Giản đi lấy xe, An Kỳ nhất định đòi đi theo Sở Giản, ngồi xuống chỗ ghế lái phụ.

Mục Uyển phát hiện, bây giờ cô gái này đang theo đuổi Sở Giản, dù có mất mặt cũng không từ bỏ.

"An Kỳ, trước kia cô đã từng yêu chưa?" Mục Uyển hỏi.

"Tôi từng yêu rồi.” An Kỳ nói.

"Sao lại chia tay?" Hạng Thịnh Duật xấu xa hỏi.

"Anh ta đánh không lại tôi." An Kỳ ý tứ sâu xa nói.

Sở Giản cười ngốc nghếch.

An Kỳ nhìn anh, thấy anh cười vui vẻ như vậy, cũng nhếch miệng cười, ánh mắt chan chứa tình cảm, dần dần trở nên dịu dàng.

Mục Uyển biết vì sao An Kỳ xinh đẹp lại thích Sở Giản ngu ngốc, bởi vì... Sở Giản đánh thắng được cô ấy.

Trên đường đi, Hạng Thịnh Duật dặn dò trợ lý, chuẩn bị kỹ đồ ăn sáng.

Sau đó anh cầm điện thoại xử lý công việc.

Mục Uyển lại liếc nhìn anh, anh đang sắp xếp công việc.

Nhìn anh thỉnh thoảng không nghiêm chỉnh, nhưng thật ra suy nghĩ rất cẩn thận, làm việc chu đáo

Làm việc chu đáo, nỗ lực hết mình.

Trước kia cô không cảm thấy anh thích hợp làm vua, vì anh tàn bạo, lạnh lùng, nhưng bây giờ, cô đã phát hiện ra phẩm chất của anh, nói không chừng, anh thật sự còn thích hợp hơn Hạng Vũ Thái.

Hạng Vũ Thái quá chính trực, dễ bị người ta hãm hại và lừa gạt.

Hạng Thịnh Duật sắp xếp công việc xong, quay ra thấy Mục Uyển đang ngẩn người chăm chú nhìn mình.

Anh mỉm cười: "Anh đẹp trai nhỉ?"

Mục Uyển rời mắt: "Anh đúng là tự luyến."

"Đúng rồi, quên nói với em một chuyện, người của anh đã liên lạc được với Lý Thần Quang rồi, anh ta nói đã sắp xếp đội hình xong xuôi rồi, sau khi buổi hòa nhạc phía nước A kết thúc sẽ đến ngay."

"Thật sao?" Mục Uyển cao hứng, trước đó cô còn định lén mua vé đi nước A xem, không ngờ lại sắp gặp được anh ấy rồi.

Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển cười vui vẻ, trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái: "Em thích anh ta như vậy à?"

Mục Uyển nhớ ra anh đã từng ghen chỉ vì một chiếc điện thoại của Hạng Vũ Thái, nên cô lấy lại vẻ bình thường, nói: "Không phải em thích anh ta, mà là em thích tiếng hát của anh ta, khiến em có chút đồng cảm."

"Em đã từng nghe anh hát chưa?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

Mục Uyển rất muốn nói đã từng nghe.

Trước kia, từ lâu rồi cô đã được nghe.

Khi đó, họ vẫn đang học cấp 3, Hạng Thịnh Duật rủ một đám bạn đi hát ở KTV, cô có chuyện cần tìm anh, nên cũng đi.

Anh hát khá hay, anh đã từng học về thanh nhạc và biểu diễn nhưng so ra thì cô vẫn thích giọng hát âm vang có lực đặc biệt trong trẻo của Lý Thần Quang hơn, cảm giác như được đắm mình trong mặt hồ yên ả trong thế giới huyền ảo vậy.

Người nghe có thể sẽ cảm thấy bi thương hoặc bình thản trong bầu không khí mà anh ấy tạo nên, nhưng tổng thể mà nói, vẫn khiến người nghe thấy vui vẻ thoải mái.

Giọng hát của Hạng Thịnh Duật thì khàn hơn, có từ tính, nhưng âm cao là điểm mù của anh.

"Anh hát cũng rất hay." Mục Uyển vừa cười vừa nói.

"Sao em lại cười lấy lệ như vậy?" Hạng Thịnh Duật đã nhìn thấu cô.

"Thời cấp 3 em đã từng nghe anh hát một lần, nhưng lâu nên quên mất rồi." Mục Uyển tìm đại một lý do.

"Vậy khi Lý Thần Quang tới, anh cũng hát, thế nào?" Hạng Thịnh Duật chủ động nói.

Anh muốn khiêu chiến, anh muốn PK. Anh muốn thắng giọng hát của Lý Thần Quang.

Mục Uyển thầm thở dài một hơi.

Lý Thần Quang là phái có thực lực, kiếm tiền bằng giọng hát.

Hạng Thịnh Duật không phải dân chuyên nghiệp, cùng lắm là hát ổn mà thôi.

Được thôi, nếu anh muốn tự rước lấy ngại ngùng thì cô cũng vui vẻ xem, ha ha ha.

Hạng Thịnh Duật hít sâu một hơi, mím chặt môi, cốc nhẹ vào đầu Mục Uyển một cái: "Đừng tưởng rằng em không nói gì thì anh không biết em đang nghĩ gì, bây giờ em đang tưởng tượng xem anh sẽ mất mặt thế nào đúng không?"

Mục Uyển: "..."

Cô thật sự muốn biết tại sao Hạng Thịnh Duật cái gì cũng biết vậy, có vẻ không chỉ là dựa vào phán đoán.

Cô không quanh co nữa.

"Em đang nghĩ gì anh cũng biết, anh lắp đặt máy nghe trộm trong não em đấy à?" Mục Uyển hỏi rất thật lòng.

"Em nháy mắt thôi anh cũng biết em đang nghĩ gì." Hạng Thịnh Duật nói xong, liếc nhìn dáng vẻ vừa tò mò vừa hoài nghi của cô, giọng mềm mại: "Sau này anh sẽ từ từ dạy em."

Trong lòng Mục Uyển hơi động, dựa theo tính cách trước kia của cô, chắc chắn sẽ chống đối lại Hạng Thịnh Duật.

Nhưng cô cũng không phải người không biết đạo lý, năng lực của Hạng Thịnh Duật đúng là rất mạnh, cô cũng tự ti không bằng, anh có tư cách dạy.

"Vậy em dạy anh nấu cơm." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật ôm vai Mục Uyển, kéo vào trong ngực mình: "Sao anh phải học nấu cơm chứ, em muốn ăn, anh có thể bảo đầu bếp nấu cho em."

"Em muốn ăn món ăn anh nấu cơ." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật nhìn cô, vẻ mặt có chút ngại ngùng: "Vậy phải xem tâm trạng anh đã."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu anh đã có suy nghĩ xem sẽ nấu món gì ngon cho Mục Uyển rồi, bằng trí tuệ của anh, có chuyện gì làm khó anh được chứ.

Anh bỗng cảm thấy hơi chờ mong vẻ mặt của Mục Uyển khi ăn cơm anh nấu...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.