Chương 1237: Em Cảm Thấy Rất Tàn Nhẫn
CHƯƠNG 1237: EM CẢM THẤY RẤT TÀN NHẪN
“Anh có chuyện gì sao?” Mục Uyển đã nhìn ra rồi: “Anh muốn nói gì thì nói đi, đừng kiêng kỵ.”
Lã Bá Vĩ nhíu mày: “Hoàng hậu chết rồi.”
Tim Mục Uyển hẫng một nhịp.
Cô không muốn Hoàng hậu chết, mặc dù giữa bọn họ không gặp nhau nhiều.
“Bà ta chết thế nào? Bị Hoa Cẩm Vinh giết chết hay tự sát vậy?” Mục Uyển hỏi.
“Đều không phải, bà ta bị mưu sát.” Lã Bá Vĩ trả lời.
Mục Uyển chấn kinh: “Sao có thể bị mưu sát được?”
“Vấn đề là Sở Nguyên đang canh giữ trong bệnh viện.” Lã Bá Vĩ nói với vẻ mặt khó coi.
“Sở Nguyên, anh ta không phải người của Hoa Cẩm Vinh, canh giữ trong bệnh viện làm gì?”
“Hạng Thịnh Duật lo cho sự an toàn của Hoàng hậu, anh ấy cảm thấy bà ta sẽ tự sát, nếu bà ta tự sát, chắc chắn cô sẽ áy náy, hơn nữa bà ta còn sống sẽ có giá trị với chúng ta hơn, nên anh ấy đã đặc biệt phái Sở Nguyên đi bảo vệ an toàn cho Hoàng hậu, nhưng không ngờ, bà ta lại bị mưu sát, giờ Sở Nguyên trở thành kẻ tình nghi số một, cho dù không phải kẻ bị tình nghi cũng là thất trách, Hoàng hậu chết không phải là việc nhỏ.”
“Hoa Cẩm Vinh không thể yên tâm để người của Hạng Thịnh Duật canh giữ Hoàng hậu, hơn nữa nếu chỉ có mình Sở Nguyên ở đó, chắc chắn bà ta sẽ không xảy ra chuyện, lúc đó còn có ai trông chừng Hoàng hậu nữa.” Mục Uyển hỏi.
Sắc mặt Lã Bá Vĩ càng khó coi: “Hoa An Bình, vệ sĩ của Hoàng hậu và Ân Minh.”
“Ân Minh là người bên mẹ Hạng Thịnh Duật.” Trong lòng Mục Uyển có một dự cảm không tốt.
“Anh ta là anh họ của Hạng Thịnh Duật, là con cả của chú hai.” Lã Bá Vĩ báo cáo.
“Không có người của Hoa Quan Lâm và Hoa Cẩm Vinh sao?” Mục Uyển rất khiếp sợ.
“Không có.” Lã Bá Vĩ nói.
Mục Uyển cảm thấy lạnh sống lưng, dựng tóc gáy, một luồng khí lạnh chạy từ sống lưng lên não, làm cho khuôn mặt bị tê liệt.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh một chuyện, bất kể là ai ra tay vụ mưu sát này, tất cả đều do Hoa Cẩm Vinh cố ý làm ra.
Ông ta muốn Hoàng hậu chết.
Quan hệ vợ chồng nhiều năm như thế, mặc dù Hoàng hậu hơi quá trớn, nhưng bà ta luôn ủng hộ Hoa Cẩm Vinh.
Có lẽ lúc còn trẻ Hoàng hậu được Hoa Cẩm Vinh yêu thích, nếu không thì vợ của ông ta phải là Hạng Tuyết Vi hoặc Hạng Kim Thu.
Không ngờ ông ta lại lạnh lùng giết người như thế.
Hơn nữa, Sở Nguyên đang bảo vệ Hoàng hậu, anh ta trung thành tuyệt đối với Hạng Thịnh Duật, vậy thì rất có thể Ân Minh phản bội Hạng Thịnh Duật, đó là người bên mẹ anh, họ đáng sợ đến mức nào chứ?
Cũng có thể hung thủ là Hoa An Bình, người đàn ông có quan hệ bất chính với Hoàng hậu đã lạnh lùng sát hại.
Chắc chắn khi thấy anh ta muốn giết mình, Hoàng Hậu đã rất đau lòng.
Không, không đúng, trước đây Sở Nguyên đã bị Hạng Thịnh Duật xử phạt, chưa chắc anh ta sẽ không phản bội.
Nếu anh ta phản bội, chắc chắn Hạng Thịnh Duật sẽ đau lòng.
Lần này liên quan đến Sở Nguyên và Ân Minh, cả hai đều là người của Hạng Thịnh Duật, chỉ sợ chuyện này sẽ gây bất lợi với anh.
“Đã bắt được hung thủ chưa?” Mục Uyển hỏi.
“Chưa, toàn bộ camera đã bị hỏng, không quay được bất kỳ người nào.” Lã Bá Vĩ nói.
“Camera của Hạng Thịnh Duật đâu, anh ấy không lắp đặt sao?” Mục Uyển không hiểu: “Dựa theo tính cách anh ấy, anh ấy sẽ không để một camera của bệnh viện.”
“Hoàng hậu mới xảy ra chuyện, Hạng Thịnh Duật đã phái Sở Nguyên qua đó, nhưng có thể thời gian quá ngắn, hoặc gặp phải chuyện gì đó, quả thật chưa kịp lắp đặt, cụ thể thế nào phải đợi Sở Nguyên về mới biết được, tôi nghe nói, bên Hoa Cẩm Vinh đã mời Bạch Nguyệt tới, cô ấy là chuyên gia về tâm lý tội phạm.” Lã Bá Vĩ nói.
“Hoa Cẩm Vinh chắc chắn như thế, rất có thể ông ta đã sắp xếp xong hung thủ là ai rồi, đây không phải điềm tốt, Hạng Thịnh Duật đâu?” Mục Uyển hỏi.
“Giờ anh ấy cũng đang gấp gáp xử lý chuyện này.”
“Tôi đi tìm anh ấy.” Mục Uyển nói xong thì đi tới căn phòng sát mép nhất trên tầng hai.
Lúc cô bước vào, Hạng Thịnh Duật vừa đặt điện thoại xuống, mỉm cười với cô.
Vẫn là nụ cười như ngày thường, nụ cười này cho người khác cảm giác rất tự tin, giống như đây chỉ là việc nhỏ, anh có thể giải quyết một cách dễ dàng.
“Em nấu cơm xong rồi à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển không nhìn ra tâm trạng không tốt của anh, mắt anh cong lên, lấp lánh như sao.
Cô biết, anh rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, anh càng căng thẳng, càng đau khổ, càng khó khăn thì anh càng cười xán lạn, không cho bất kỳ người nào nhìn thấu tâm tư, nhược điểm, nỗi khổ của anh.
“Em đã nấu xong rồi, để em mang về phòng ăn, chúng ta về phòng thôi.” Mục Uyển nói rồi xoay người.
Hạng Thịnh Duật thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống cùng cô ra khỏi cửa, rồi anh lại nở nụ cười hỏi: “Em nấu cơm rất hạnh phúc sao?”
“Nghĩ tới việc nấu cho anh ăn, em cũng cảm thấy hứng thú với nấu ăn, luôn muốn học, lần này có cơ hội rồi nên không chỉ không thấy mệt, mà còn có chút hứng thú.” Mục Uyển nói.
“Em muốn học nấu ăn sao, vậy thì đơn giản, đầu bếp giỏi nhất nước đang làm trong khách sạn của anh, anh chỉ cần nói với bọn họ một tiếng, em muốn học thứ gì, họ sẽ dạy hết cho em, em học tốt như thế, nói không chừng, em mới là đầu bếp giỏi nhất nước.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
Mục Uyển đau lòng xoay người, đối mặt với Hạng Thịnh Duật: “Anh định một mình đối mặt với chuyện này sao?”
Hạng Thịnh Duật sửng sốt rồi nhíu mày: “Lã Bá Vĩ nói em biết à, tên nô tài đó, anh phải bảo anh ta ngậm miệng lại.”
“Anh ấy không phải nô tài, anh ấy là bạn em. Hơn nữa em nhìn ra, anh ấy rất hay nói đỡ giúp anh, anh ấy nói, vì không muốn em áy náy, sợ Hoàng hậu tự sát nên anh mới phái Sở Nguyên tới đó.”
Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển đã biết rồi thì trả lời: “Hoàng hậu là người rất trọng sĩ diện, bà ta ở bên Hoa Cẩm Vinh đã 20 năm, mặc dù quá trớn, nhưng cũng có tình cảm vợ chồng, giờ cục diện thế này, bà ta còn bị em quản chế, cách tốt nhất là tự sát, anh luôn phòng ngừa bà ta tự sát, nhưng không ngờ bà ta lại bị giết, bà ta chỉ giúp em làm phỏng vấn trực tiếp, tội không đáng chết, lòng dạ Hoa Cẩm Vinh quá độc ác.”
“Nếu Hoa Cẩm Vinh biết chuyện Hoàng hậu quá trớn, vậy có phải một đội thị vệ do Hoa An Bình quản lý là do ông ta cố ý không?” Mục Uyển hỏi.
“Điều này thì chưa chắc, Hoa An Bình vốn là trưởng thị vệ trong Hoàng cung, là người của Hoa Cẩm Vinh, anh ta đến bảo vệ Hoàng hậu cũng là điều bình thường.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh đã nghĩ ra kế sách rồi à?” Mục Uyển nhìn anh hỏi.
Anh nhíu mày không nói gì.
Mục Uyển nhếch miệng cười, có lẽ đã đoán được cách của anh, trong mắt dâng lên một tầng sương mù: “Em cảm thấy rất tàn nhẫn.”
“Chuyện này đã tàn khốc như thế, A không chết thì B chết, anh chỉ có thể chọn một cách thích hợp nhất là hy sinh để bảo toàn, lòng người luôn ích kỷ, em đừng tự trách, chuyện này không liên quan đến em, đây là quyết định của anh. Uyển Uyển, em quá mềm lòng, cũng quá lương thiện, ở trong khe nước bẩn này, rất khó để giữ mình trong sạch, nếu em đồng ý, anh sẽ tạo cho một thiên đường, em cứ ở trong đó là được, những chuyện dơ bẩn này cứ giao cho anh.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.