Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1235: Chap-1236




Chương 1236: Món Ăn Tình Yêu​

CHƯƠNG 1236: MÓN ĂN TÌNH YÊU

Hạng Thịnh Duật lại gắp cho cô một cái bánh bao: “Nếu giờ em không hiểu cũng không sao, anh có thể dạy em.”

“Anh đúng là nhạt nhẽo!” Mục Uyển gắp bánh bao trả lại anh: “Em ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn, giờ em đi phòng bếp xem có thứ gì không.”

Hạng Thịnh Duật lại gắp cho cô một chiếc bánh bột gạo: “Anh không nói nữa, em ăn chút nữa đi.”

Mục Uyển liếc mắt nhìn anh, cũng không từ chối, cắn miếng bánh bột gạo.

“Em còn nhớ căn phòng dùng để phát sóng trực tiếp hôm qua không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Nhớ, là căn phòng nằm trong cùng trên tầng hai, sao vậy?”

“Anh sẽ ở đó, nếu em nhớ anh hãy tới đó tìm anh, với lại em có lên tầng thượng chơi một lát không, trên đó có thể tắm nắng, có giường nước.” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.

“Vâng.” Mục Uyển đáp.

Ăn sáng xong, Hạng Thịnh Duật dẫn cô đến trước cửa phòng bếp: “Bất kể em làm nấu món gì, anh đều thích, em cứ yên tâm mà nấu.”

Anh chỉ thuận miệng nói câu đó thôi mà trong lòng Mục Uyển lại thấy ấm áp.

Những món cô nấu đều là món ăn gia đình, khi theo Hình Thiên không có cơ hội nấu ăn, lúc sắp ly hôn có nấu được mấy bữa.

Cô muốn học nấu ăn.

“Em biết rồi.” Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật hôn lên trán cô: “Em thật ngoan.”

Nghe giống như anh đang coi cô là đứa trẻ.

Cô cũng hôn lên mặt anh: “Anh cũng rất ngoan.”

Hạng Thịnh Duật cười, nhéo mũi cô: “Em cứ muốn tranh luận một mất một còn với anh, không cho anh chiếm lợi lần nào. Anh yêu em chín phần, sao em không yêu anh mười phần đi.”

Ánh mắt Mục Uyển trầm xuống, trở nên sâu thẳm.

Chữ yêu này quá sâu đậm, cũng quá nặng nề.

Có lẽ cô không yêu anh.

Cô bỗng cảm thấy Hạng Thịnh Duật rất đáng thương, cũng thấy áy náy, trong lòng càng khó chịu.

“Anh đi làm việc đi.” Mục Uyển nói.

Ánh mắt Hạng Thịnh Duật trở nên ảm đạm.

Anh hiểu cô hơn cô nghĩ.

Có điều anh không vội, giờ Mục Uyển đã thay đổi về anh, anh không tin cả đời này anh không nắm giữ được trái tim cô.

Anh lên tầng hai làm việc.

Mục Uyển bước vào phòng bếp.

Đầu bếp và trợ lý đầu bếp đã rửa sạch thức ăn.

“Chào mọi người.” Mục Uyển chào hỏi thân thiện.

“Chào phu nhân.” Toàn bộ đầu bếp và trợ lý đầu bếp đều đứng dậy.

“Tôi tới đây để học tập cùng mọi người, món ăn mà mọi người nấu rất ngon, bữa sáng cũng thế.” Mục Uyển dịu dàng nói.

“Phu nhân quá khen rồi.” Đầu bếp chính khiêm tốn nói.

“Hôm nay tôi muốn làm ba món ăn một món canh cho Hạng Thịnh Duật, mọi người có ý tưởng gì không?” Mục Uyển hỏi.

“Phu nhân, thật ra thứ tươi ngon nhất trên thuyền chính là hải sản, nhất là những con mới bắt được tối qua, nếu chế biến tốt sẽ ăn rất ngon.” Đầu bếp chính đề xuất.

“Tối qua đã ăn hải sản rồi, tôi cũng không nấu ăn ngon như mọi người được.” Mục Uyển tự biết mình.

“Tối qua chỉ nấu một phần, còn một phần vẫn chưa nấu, mấy nguyên liệu khác đã được nấu hôm qua, cũng có một số thứ đã ở trong tủ lạnh hai ba tháng, chắc chắn sẽ không tươi ngon.” Đầu bếp chính nói.

“Tôi muốn làm hai món hải sản, hai món khác được không?” Mục Uyển trưng cầu.

“Được, phu nhân biết nấu thịt kho tàu không?” Đầu bếp chính hỏi.

“Biết, nhưng chỉ biết làm ở mức bình thường, ông có cách nấu nào tốt hơn không?” Mục Uyển hỏi.

“Một là chọn nguyên liệu, hai là nước sốt, ba là nhiệt độ, bốn là dùng trái tim.” Đầu bếp chính chọn ra một miếng thịt: “Đây là thịt ba chỉ, cô nhìn xem, nạc mỡ đan xen nhau, loại thịt này dùng để kho tàu là thích hợp nhất, nên thái nó thành từng miếng khoảng 2cm, có điều để để nó rã đông trước, bình thường tôi sẽ cho nó vào nước đun sôi, rồi rửa sạch, trong lúc đun sôi bỏ gừng vào để khử mùi tanh, rồi cho năm quả táo vào sẽ tốt hơn nữa.”

Mục Uyển nhìn đầu bếp chính cho thịt vào nước luộc trước.

“Thật ra, tốt nhất chúng ta nên sử dụng nguyên liệu tươi, mùi vị sẽ tốt nhất, khi rã đông sẽ có sự khác biêt.” Đầu bếp chính giới thiệu.

Ông ta lại lấy măng khô ra cho vào nồi nước sôi.

“Phu nhân, chúng ta đi chọn hải sản trước đi.” Đầu bếp chính cung kính nói.

“Được, hôm qua chúng tôi đã ăn rất nhiều hải sản.” Mục Uyển nói.

“Vâng, có điều hôm qua bắt được rất nhiều cá biển, có một số cá có thịt khá mềm, không có xương, mặc dù là hải sản tươi, nhưng tôi kiến nghị nên làm món cá nướng.” Đầu bếp chính nói.

Chỉ chốc lát, hai người đã tới bể.

Ông ta lấy ra một con cá màu trắng: “Phu nhân có biết đây là cá gì không?”

Mục Uyển lắc đầu.

“Đây là cá tuyết.” Đầu bếp chính nói.

“Ồ.” Mục Uyển gật đầu đã hiểu.

Cô đã nhìn thấy loại cá này trong siêu thị, nhưng chỉ là miếng cá đông cứng trong tủ lạnh, chứ chưa thấy nguyên con.

“Loại cá này ít chất béo, protein cao, chứa nhiều axit amin, rất dễ hấp thu, thành phần Magie trong nó có thể đề phòng huyết áp cao và nhồi máu cơ tim, giá trị dinh dưỡng rất cao, được xưng là vàng trong đại dương. Bình thường, loài cá này ra khỏi biển sẽ chết, nên chúng tôi cho nó vào bể nước, bể nước lại giống hệt như môi trường mà nó sống, có điều bởi vì ra khỏi biển, áp lực thay đổi nên cơ hội còn sống cũng rất thấp.”

Mục Uyển được đầu bếp giới thiệu mới biết loại cá này có giá trị dinh dưỡng cao đến thế.

“Chúng ta chuẩn bị nấu món gì thế?” Mục Uyển hỏi.

“Loại cá này không có xương, chất thịt khá mềm lại ngon, có thể làm cá nướng, phần xương có thể chiên lên.” Đầu bếp chính nói.

“Được.”

“Đầu của con cá này có độc nên phải cắt bỏ nó.” Ông ta nói rồi giải quyết con cá tại chỗ.

Cho dù không giải quyết, lát nữa con cá cũng phải chết, không sống nổi tới phòng bếp.

Mục Uyển đi cạnh đầu bếp chính, nhìn ông ta xử lý cá.

Cá tuyết lớn được cắt thành từng lát nhỏ.

Đầu bếp ướp muối, khử mùi tanh những lát cá này trước.

Trong lúc này, miếng thịt lợn đã luộc trước đó cũng sôi rồi, rửa sạch rồi để nguội.

Mục Uyển học dáng vẻ của đầu bếp thái thịt lợn, sau đó cho vào nồi luộc.

Đầu bếp cho rất nhiều rượu gia vị, nước tương, và một lon coca.

“Đầu tiên chúng ta đun sôi rồi hạ lửa hầm từ từ, cuối cùng để lửa to để rút cạn nước, quá trình này rất dài, nhưng hầm như thế sẽ ăn rất ngon.” Đầu bếp chính giới thiệu.

Mục Uyển cũng hiểu điều này.

“Thịt có, cá có, hai món khác tôi sẽ giới thiệu phu nhân một món rau và một món canh.” Đầu bếp chính nói.

“Có thể, món rau và canh có gì khác không?” Mục Uyển hỏi.

“Có thể nấu món canh đậu phụ, còn rau thì chúng ta nên trộn, như thế sẽ thanh mát hơn, đúng lúc có thể kết hợp với thịt kho tàu đầy mỡ kia.” Đầu bếp chính nói.

“Được.”

Mục Uyển học theo đầu bếp chính, 10 giờ 30 đã nấu xong hết, còn học một món cà ri gà và một món thịt sốt khác.

Làm xong, cô chuẩn bị đi tìm Hạng Thịnh Duật lại thấy Lã Bá Vĩ đứng trước cửa phòng bếp.

Hình như anh ta có chuyện gì đó muốn báo cáo với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.