Chương 1231: Chỉ Cần Anh Còn Sống, Thì Em Sẽ Sống
CHƯƠNG 1231: CHỈ CẦN ANH CÒN SỐNG, THÌ EM SẼ SỐNG
Mục Uyển cười.
Hạng Thịnh Duật cũng thật là, chỉ cần cho anh một ít màu thì anh có thể mở cả xưởng nhuộm, đã thế còn muốn viết hai chữ xưởng nhuộm trên đó nữa.
"Anh đừng có phóng ba hoa quá như vậy được không? Người thật sự tài giỏi là rất có thực lực, nhưng người ta lại chẳng nói mình tài giỏi bao giờ." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật lấy thịt ra, để trong dĩa của Mục Uyển: "Thật ra cũng không phải vậy. Người thực sự tài giỏi như anh chính là người rất tài giỏi, người giỏi làm hơn giỏi nói. Em cảm thấy người không nói mình giỏi là người giởi thực sự thật ra là ngược lại. Giống như khi em nói với người chưa bao giờ gặp mặt em rằng em rất xấu, thì trong lòng người đó đã biết em rất xấu. Cho nên lúc gặp mặt cho dù em dáng vẻ em rất bình thường nhưng họ cũng sẽ cảm thấy em là tiên. Lại ví dụ như có một cô gái nói mình là người đẹp nhất thiên hạ, lúc em thấy cô ta, trong lòng em sẽ nghĩ chẳng qua chỉ đến thế mà thôi, đúng không?"
Mục Uyển nghĩ thử cũng thấy đúng, tuy ngoài miệng Hạng Thịnh Duật nói anh tài giỏi gì gì đó, nhưng trên thực thế cô cũng đúng là thấy anh rất tài giỏi.
Nhưng không muốn nói ra, chỉ muốn đối nghịch với anh: "Ngụy biện."
"Ha ha, trong lòng em đã công nhận cách nghĩ của anh rồi." Hạng Thịnh Duật chắc chắn nói.
Mục Uyển hỏi một chuyện khác mà cô vẫn luôn cảm thấy tò mò: "Có thật là anh nắm chắc cách nghĩ của em hay chỉ là đang thăm dò?"
Nếu không phải tay anh đang bẩn, anh thực sự muốn gõ đầu cô một cái.
Có điều cô hỏi như vậy cũng đã xác định được anh đã suy đoán đúng.
"Đương nhiên anh chắc chắn rồi. Nếu không chắc chắn anh nói như vậy khẳng định em sẽ chế giễu anh, anh đâu cần thiết để bị em chế giễu." Hạng Thịnh Duật giải thích.
Mục Uyển nhăn mày: "Vậy sao anh lại biết chứ?"
"Em muốn biết?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu.
Quả thật cô rất muốn biết, cô cảm thấy năng lực này của Hạng Thịnh Duật rất lợi hại.
Vẻ mặt của Hạng Thịnh Duật ngưng trọng, thu hồi dáng vẻ không đứng đắn thường ngày, nghiêm túc nói: "Đó là vì anh hiểu rõ em, lúc em hiểu rõ một người nào đó thì khi thấy mỗi một cử chỉ, lời nói, hành động, ánh mắt, vẻ mặt của cô ấy, em cũng có thể biết được cô ấy đang nghĩ gì."
Mục Uyển : "..."
"Anh hiểu rõ em?" Mục Uyển tỏ ra hoài nghi.
Hạng Thịnh Duật cong môi cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Ánh mắt sáng lấp lánh như sao kia giống như muốn hút cô vào trong.
"Đương nhiên, em thử nghĩ xem lẽ nào anh lại uổng công nghiên cứu em nhiều năm như vậy sao? Phải biết rằng từ lúc anh hiểu chuyện đã bắt đầu nghiên cứu từng lời nói cử chỉ của em rồi." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển hơi nghiêng mặt sang một bên, trong lòng hơi ngọt ngào nhưng nhiều hơn vẫn là... thẹn thùng và không biết làm sao.
Cô cúi đầu ăn hàu sống.
"A." Hạng Thịnh Duật lại khẽ cười một tiếng.
Mục Uyển cũng không muốn ngẩng đầu nhìn anh, phỏng chừng là anh cố ý cười như vậy.
Ngược lại cô chính là không mắc bẫy, không thèm nhìn anh, chỉ tập trung ăn hải sản.
Một tiếng sau.
Hạng Thịnh Duật nhìn thời gian nói: "Em ăn xong chưa?"
Mục Uyển gật đầu, mặc dù ăn hải sản nhưng cô cũng ăn no căng bụng rồi.
"Anh dẫn em đi đến phòng giám sát, chỉ có điều trước khi đi qua đó chúng ta phải rửa tay đã." Hạng Thịnh Duật nói xong thì nắm tay Mục Uyển.
Tay cô rất bẩn.
Thôi được, tay của anh cũng chẳng sạch sẽ gì.
Vì thế cô cũng không từ chối.
Hạng Thịnh Duật nắm tay cô đến hồ trước mặt, xoa xà phòng lên tay cô, sau đó bắt đầu chà xát.
Hơi ngứa, nhưng lại có cảm giác nói không ra lời.
Dáng vẻ này của anh giống như ba đang rửa tay cho con gái.
Anh rửa tay rất nghiêm túc, rất sạch sẽ cũng tràn ngập cưng chiều.
Tim Mục Uyển run lên, hơi sợ sệt rụt tay về.
Nếu cô yêu Hạng Thịnh Duật, nhưng thực ra đây là cái bẫy của Hạng Thịnh Duật thì cô phải làm sao?
Sau khi rụt tay lại, tim cô đập thình thịch liên hồi.
Hạng Thịnh Duật cũng không miễn cưỡng cô nữa, anh tự rửa tay mình.
Sau khi anh rửa tay xong, anh lấy khăn giấy lau sạch tay cô, lần nữa nắm tay cô ra ngoài.
Mục Uyển vẫn có cảm giác run sợ, buồn bực, cô hít một hơi thật dài.
"Em căng thẳng cái gì?" Hạng Thịnh Duật quay đầu lại hỏi cô.
Cô nhíu mày nhìn dung mạo tuyệt đẹp của anh: "Không phải anh hiểu rõ em sao? Không phải anh có thể nhìn thấu em sao? Em đang căng thẳng cái gì, tự anh suy nghĩ đi."
"Anh hiểu rõ em nhưng anh không phải thần tiên, anh cũng không thể biết rõ trăm phần trăm em đang suy nghĩ gì. Hơn nữa, em còn hay thay đổi, lại nghĩ nhiều. Anh muốn bắt giữ một người hư ảo như em, em có biết khó khăn đến cỡ nào không?" Hạng Thịnh Duật oán giận nói.
Quả thật cô hay thay đổi, cô cũng là đa sầu đa cảm, cũng nghĩ nhiều.
"Đi thôi, có thể em ăn nhiều rồi, hơi khó chịu."
Hạng Thịnh Duật cười khẽ: "Ăn nhiều một chút mới tốt, nhiều phúc. Sau này mập mạp sinh con thì con chúng ta mới khỏe mạnh. Em cũng ít chịu khổ hơn."
"Tại sao mập mạp sinh con lại sẽ ít chịu khổ?" Mục Uyển không hiểu.
"Em ăn nhiều một chút, thể chất mới khỏe mạnh mới có sức gánh vác, chủ yếu là chịu đựng được, anh sẽ không đau lòng như vậy. Em nói xem em gầy như que củi, còn phải chịu đủ loại thai hành, anh sẽ rất đau lòng." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhăn mày: "Có nghĩa là nếu em mập như quả bóng mà nôn nghén thì anh sẽ không đau lòng?"
"Cũng đau lòng, nhưng thấy em cứng cáp thì sẽ cảm thấy em có thể chịu đựng được. Nếu em nhẹ bẫng lỡ như em chết thì phải làm thế nào?" Hạng Thịnh Duật tưởng tượng.
"Anh tư tưởng gì thế kia?"
"Tư tưởng so sánh, dù sao em vẫn ăn nhiều một chút, thể chất tốt tóm lại là không sai."
Trong lúc nói chuyện Hạng Thịnh Duật đã dẫn Mục Uyển tới phòng giám sát.
Trong phòng có rất nhiều máy móc hiện đại hóa và có rất nhiều màn hình.
Có cá tự do bơi lội trong nước, còn có công nhân đang kiểm tra thủ công, lại còn có cả ảnh động của thế giới dưới biển.
"Bây giờ đánh cá đã tiên tiến đến mức này rồi sao?" Mục Uyển thực sự cảm thấy mới mẻ.
"Không phải bây giờ đánh cá tiên tiến như vậy. Là tàu đánh cá của anh tương đối tiên tiến. Chỗ này tàu đánh cá bình thường không thể vào được, nơi này sâu như vậy tàu đánh bắt bình thường không có khả năng. Giá chế tạo của con tàu này tới mấy trăm tỷ, cho dù tàu khác có tốt hơn nữa cũng sẽ không có giá một trăm tỷ." Hạng Thịnh Duật giải thích.
"Đắt thế thì có kiếm lời được không?" Mục Uyển tò mò hỏi.
"Vẫn có thể kiếm lời đươc, có điều giá trị của con tàu này không phải ở chỗ đánh cá."
"Chẳng lẽ còn là tàu ngầm?" Mục Uyển thuận miệng hỏi.
Hạng Thịnh Duật gõ đầu cô một cái.
Rất nhẹ.
Anh đã muốn gõ từ nãy giờ.
"Trí tưởng tượng của em cũng thật là phong phú, sao em không nghĩ nó là người máy chứ?"
"Vậy là cái gì?" Mục Uyển hỏi.
"Bây giờ Trái Đất đang nóng lên, nói không chừng lúc nào đó thế giới này sẽ trở thành đại dương mênh mông. Anh cần có một con tàu đủ bảo đảm sinh tồn, có thể chống lại bão cấp bảy, bên trong còn có kho dự trữ lương thực hút chân không, còn có đủ đất để trồng trọt, lại còn có phòng lánh nạn. Sau này còn cần gì nữa thì anh sẽ thêm vào, để đảm bảo lúc đó chúng ta có thể sống thoải mái." Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển giật giật khóe môi: "Có phải anh suy nghĩ quá nhiều rồi không?"
"Dù sao anh cũng có tiền, tóm lại phòng ngừa cho tương lai vẫn tốt hơn. Em yên tâm, đồ của anh sau này đều là của em. Chỉ cần anh còn sống, mạng nhỏ của em vẫn còn." Hạng Thịnh Duật hứa.