Chương 1230: Có Chỗ Dựa Vững Chắc Như Anh Thật Là Oai Phong
CHƯƠNG 1230: CÓ CHỖ DỰA VỮNG CHẮC NHƯ ANH THẬT LÀ OAI PHONG
Hạng Thịnh Duật vẫn khá cẩn thận trong vấn đề ăn uống của cô, hoặc ít ra thì anh cũng chuẩn bị khác nhiều món ngon mà trước đây cô chưa ăn qua.
Lần này anh cho chuẩn bị các loại hải sản, có vài món hải sản Mục Uyển chưa thấy qua bao giờ.
Anh rất kiên nhẫn cắt chân cua ra, rồi móc thịt cua ra cho vào đĩa của Mục Uyển.
Mục Uyển nhìn anh tiếp tục cắt rồi móc, trong lòng cô bất chợt dâng lên cảm giác hơi chua xót mà cũng có chút ấm áp dâng trào.
“Anh không ăn sao?” Mục Uyển hỏi.
“Ăn chứ. Không phải em đói rồi sao? Anh chưa đói lắm, đợi em ăn đỡ đói rồi anh ăn, chúng ta phải cùng đứng chung vạch mà.” Hạng Thịnh Duật nói mà còn nhíu mày châm chọc cô, dáng vẻ như có chút nham hiểm và khiêu khích.
“Em tự cắt được, em thấy cắt nghe tiếng cạch cạch cạch nghe rất vui tai, hình như thú vị lắm.” Mục Uyển nói và đồng thời cầm kéo lên.
“Em cẩn thận chút, chân cua có gai, đừng làm xước tay, nhìn em chân yếu tay mềm thế kia, anh không yên tâm được.” Hạng Thịnh Duật quở trách nói.
Nhưng Mục Uyển vẫn cảm nhận được sự quan tâm từ trong lời nói của anh: “Em đang rất tò mò sao lúc ban đầu anh lại nhốt em vào hang sói?”
“Ai bảo em thích Hình Thiên, một lòng một dạ vì anh ta mà đối phó anh, không bỏ hẳn em vào chung với lũ sói mà cho em vào lồng là khách sáo với em lắm rồi, nếu em mà còn nghiêng về anh ta nữa, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.” Hạng Thịnh Duật đe dọa nói.
“Anh sẽ làm gì em?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Nhốt em vào lồng, rồi móc vào phía sau con tàu, để cho em lênh đênh trên mặt nước, đợi đến khi em sắp chết rồi mới kéo em lên, cho em nghỉ ngơi chút rồi lại bỏ em xuống.” Hạng Thịnh Duật vừa cắt chân cua vừa nói.
“Anh còn cách nào khác không?” Mục Uyển nhăn mặt hỏi.
“Cột em lên, rồi cho em uống thuốc kích dục, rồi nhìn người khác ân ái trên giường, nhưng không ai làm gì em, cho em cảm nhận sự khó chịu.”
Mục Uyển: “…”
“Anh còn chiêu gì ác hơn không?” Mục Uyển càng nhíu mày chặt hơn và hỏi.
“Lột hết đồ của em ra rồi nhốt em vào lồng, cho em đi diễu hành ngoài phố.” Hạng Thịnh Duật càng nói càng đắc ý, mắt anh hiện lên vẻ trêu chọc cô.
“Biến thái.” Mục Uyển nói và không quan tâm đến phản ứng của Hạng Thịnh Duật .
Hạng Thịnh Duật đặt phần thịt cua đã cắt xong vào đĩa của Mục Uyển, rồi cười nói: “Nói giỡn với em thôi, anh sẽ làm như vậy với người khác, nhưng với em thì không, anh không nỡ, cùng lắm thì anh giận quá giết em rồi tự sát thôi, sau đó cho người chôn hai chúng ta chung một huyệt, và không cho Hình Thiên tìm ra được.”
“Cách này càng biến thái hơn.” Mục Uyển đẩy ngực của Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật bẻ mai cua hoàng đế ra: “Bên trong có rất nhiều thịt, em muốn tự làm hay anh làm giùm em.”
Mục Uyển không muốn quan tâm đến Hạng Thịnh Duật, những gì anh nói thật sự rất đáng sợ.
“Tưởng thật à?” Hạng Thịnh Duật nhíu mày.
Mục Uyển không phản ứng mà tự dùng kéo cắt vỏ cua.
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật dần dần trở nên ảm đạm hơn: “Anh biết buồn, biết cảm thấy đau lòng, cho nên anh sẽ dùng tính cách xấu xa của mình để che giấu đi, nhưng làm tổn thương đến em thì anh vẫn cảm thấy rất đau, và càng lo lắng em có vì vậy mà ghét bỏ anh không?”
Mục Uyển liếc nhìn Hạng Thịnh Duật.
Lời anh nói rất chân thật, không còn vẻ đùa cợt của ngày thường.
Thật ra cô rất hiểu cảm giác như vậy.
Thích người không thích mình, thích người mà trong lòng người đó có người khác.
Cả hai người họ đều là người nhạy cảm, đều là người thông minh, đều dễ dàng cảm thấy bị tổn thương, dễ cảm thấy đau lòng.
Cô thì đè nén để bản thân mình đi theo phong cách của Bạch Nguyệt, và để đến gần hơn với hình tượng nữ thần trong lòng Hình Thiên, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy bản thân mình chịu uất ức và không cam tâm.
Hạng Thịnh Duật thì bộc phát, bá đạo, cưỡng chế, làm tổn thương và châm chọc người khác.
Đều là người lưu lạc nơi chân trời cuối biển thì cần gì quan tâm đến có từng quen biết hay không.
Cô múc một muỗng gạch cua rồi cho vào đĩa của Hạng Thịnh Duật, sau đó cười cười: “Em là Mục Uyển, anh là Hạng Thịnh Duật phải không, em để ý anh lâu rồi, chúng ta bây giờ làm quen lại từ đầu, bắt đầu lại từ đầu nha.”
“Nếu như anh không phải đang cầm kéo thì thật sự anh rất muốn gõ lên cái đầu ngốc của em, rõ ràng chúng ta cùng nhau lớn lên, anh không muốn chúng ta làm quen lại từ đầu, rõ ràng đã quen nhau từ nhỏ, anh chính là Hạng Thịnh Duật, em chính là Mục Uyển mà anh yêu thích từ trước đến giờ, muốn thay đổi diện mạo để tiếp cận anh à, đừng hòng.” Hạng Thịnh Duật nói xong bèn ăn luôn phần gạch cua mà Mục Uyển mới múc cho anh.
Mục Uyển không còn biết nói gì nữa, hoặc cũng có thể cuồng vọng như vậy mới đúng là Hạng Thịnh Duật.
Cô không cần phải làm quen anh lại từ đầu mà chỉ cần khám phá thêm những cái cô chưa biết về anh là được.
“Khi nào đi bắt cá đây, giờ đã trễ lắm rồi phải không?” Mục Uyển hỏi.
“Chắc sắp rồi, bọn họ là như vậy, bắt cá toàn bằng máy móc, sau khi đánh bắt xong sẽ đổ cá ra, rồi phân chia loại cá, có loại có thể sống lâu thì cho vào thùng nước, có loại chết hoặc gần chết thì cho vào thùng đá, có loại đặc biệt đáng giá thì cũng sẽ được để riêng, có loại chưa cần thì thả trả lại về biển.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Anh còn những lĩnh vực làm ăn nào nữa?” Mục Uyển hỏi.
“Nước M là cường quốc vũ khí, nhưng lại thiếu hụt rất nhiều loại nguyên phụ liệu thuộc dạng khan hiếm, anh ở những nước khác có hầm mỏ, đặc biệt là ở nước Z, hiện tại nội loạn của nước Z vẫn chưa kết thúc, vốn dĩ ban đầu mọi thứ đều nằm trong tầm khống chế của anh, bây giờ Hình Thiên và Hoa Cẩm Vinh liên doanh lại thì sẽ có chút vấn đề, anh cũng đã liên hệ với vài mối khác, anh nhớ anh đã từng nói cho em biết có vài hầm mỏ trong số đó có loại vật tư khan hiếm mà anh đang cần.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Thứ đó chỉ nước Z mới có hay sao?” Mục Uyển hỏi.
“Trước mắt thì anh chỉ mới phát hiện nước Z có, nhưng không gấp, người của anh đã vào trong đó rồi, em xem, có rất nhiều nguyên nhân không xác định được, mà những vật tư khan hiếm đó lại thuộc loại vô dụng đối với họ, à đúng rồi, em đeo californium cẩn thận nha, cái đó có thể mua được mấy thành phố đó, đừng có làm mất nhé.” Hạng Thịnh Duật không quên nhắc nhở.
“Em biết, em biết giá trị của nó mà.” Mục Uyển nói.
“Anh biết em biết hàng, không thì em đâu có lựa chọn anh, ăn mau đi, ăn xong rồi chắc cũng đánh bắt được không ít cá rồi, anh đưa em ra đó coi, không thì uổng công em đến mà không xem được gì.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển nhếch mép nói: “Anh nói bây giờ phu nhân Lan Ninh đang làm gì?”
“Bà ta, chắc đang điên tiết đây, livestream này có vài trọng điểm: một là anh và Phó Hâm Ưu chia tay là thật; hai là anh và em đã bên nhau và sẽ được chúc phúc; ba là chuyện hợp đồng cá cược đã bị công khai; bốn là những chuyện gian lận của bà ta cũng sẽ khiến cho công chúng phản cảm; năm là bao nhiêu năm qua thì đây là lần đầu tiên bà ta đạp phải đinh nhọn; sáu là những gì bà ta có thể lợi dụng thì cũng chỉ có dựa vào sức mạnh của bộ ngoại giao của bà ta, mà sức mạnh bộ ngoại giao của bà ta thì sẽ là phần tiếp theo chúng ta phải xử lý.” Hạng Thịnh Duật phân tích theo thứ tự.
“Vậy trọng tâm của em vẫn là Bộ ngoại giao.” Mục Uyển hiểu được ý của anh.
“Em làm Phó bộ trưởng nên không cần chờ đợi vào hợp đồng cá cược lần này, anh sẽ khiến em quang minh chính đại được đề bạt lên, với lại em đại diện cho người dân, vậy thì quyền lợi của em sẽ không bi hạn chế bởi phu nhân Lan Ninh nữa, nhưng mà nội bộ của Bộ ngoại giao vẫn còn rất phức tạp, em vẫn cần phải cẩn thận đặc biệt là phía bên phu nhân Lan Ninh, chắc chắn bà ta sẽ tìm ra sai sót của em để chèn ép em, nhiệm vụ mà bà ta giao cho em, em có quyền từ chối, hiểu không?” Hạng Thịnh Duật nhắc nhở.
“Giờ em có anh làm chỗ dựa, nghe có vẻ rất oai nhỉ.” Mục Uyển cũng thật thà lên tiếng.
Hạng Thịnh Duật nghe vậy cũng không giấu được nụ cười: “Vốn dĩ đã rất oai phong rồi.”