Chương 1218: Em Cho Rằng Anh Không Cần Em Sao?
CHƯƠNG 1218: EM CHO RẰNG ANH KHÔNG CẦN EM SAO?
Hạng Thịnh Duật âm thầm quan sát Mục Uyển, anh ta mỉm cười với vẻ đắc ý: “Em đang lo cho anh sao?”
“Phải, chính là lo cho anh.” Mục Uyển không phủ nhận.
Hạng Thịnh Duật bật cười, nụ cười ấy không âu tư, lo lắng hay tính toán mà nó hồn nhiên, vô tư hệt như một đứa trẻ, không chỉ vậy mà còn có chút… ngại ngùng.
“Được, bây giờ anh đi ăn tối, em ăn cùng với anh chứ? Anh muốn em béo lên chút nữa.” Hạng Thịnh Duật đứng dậy, anh vẫn giống như trước, anh nắm tay Mục Uyển kéo dậy mà không để cô có cơ hội từ chối.
Mục Uyển lúc đầu không đói nên kêu quản gia chuẩn bị salad, nhưng xem ra lúc này lại cảm thấy đói.
Hạng Thịnh Duật vào bếp nhìn thấy bàn ăn chỉ có một phần, cau mày hỏi: “Tại sao lại chỉ có một phần ăn?”
“Anh đừng trách quản gia, em chỉ bảo ông ấy chuẩn bị phần của anh, còn em thì ăn salad.”
“Mau lấy thêm hai cái bát nữa qua đây và chuẩn bị thêm một phần bít tết nữa.” Hạng Thịnh Duật nói với quản gia.
Trước đây, khi hai người cùng ăn ở nhà đều là mỗi người một phần, Hạng Thịnh Duật một phần và Mục Uyển cũng vậy.
“Ăn nhiều một chút.” Hạng Thịnh Duật kéo Mục Uyển ngồi vào ghế.
“Em lo rằng ăn nhiều thì sẽ chỉ béo bụng.” Mục Uyển than vãn.
“Vậy thì sau khi ăn chúng ta sẽ ra ngoài tản bộ để tiêu hóa thức ăn.” Hạng Thịnh Duật nói với đầy ẩn ý.
Mục Uyển không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô không thích anh nhìn chằm chằm vào phần bụng của mình. Thế nên Mục Uyển lập tức lấy tay che mặt Hạng Thịnh Duật lại.
“Đừng có quậy.” Hạng Thịnh Duật kéo tay Mục Uyển xuống: “Em che mắt anh lại thì sao anh nhìn em được.”
“Anh nhìn em làm gì, có gì đẹp mà xem. Sáng nay khi anh vừa dậy đã phải xử lí một đống việc, mau đi nghỉ sớm đi.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật cảm thấy rất vui khi nghe được những lời này của Mục Uyển, anh nắm lấy tay cô. Tay của Mục Uyển thon, dài, vì thể nên tay của Hạng Thịnh Duật có thể nắm trọn tay cô.
“Không ra ngoài đi dạo cũng không sao, nhưng nhất định phải vận động.” Hạng Thịnh Duật mỉm cười.
Mục Uyển: “…”
Cô ấy có thể nói rằng cô không hiểu của Hạng Thịnh Duật sao?
“Sau khi ăn no mà vận động mạnh sẽ không tốt cho sức khỏe.” Mục Uyển nói.
“Trong lòng anh đã có đáp án rồi.”
Người quản gia mang đến hai cái bát.
“Mau ăn trước đã.” Hạng Thịnh Duật buông tay Mục Uyển ra.
Mục Uyển cảm thấy đói nhưng lại ăn rất ít. Cô quay ra nhìn Hạng Thịnh Duật, ánh đèn điện ở trên trần nhà chiếu thẳng vào anh ấy. Lông mi của anh ấy rất dài, dài đến mức dưới ánh đèn mà in bóng ở mắt của anh. Mặc dù Hạng Thịnh Duật rất đói nhưng lại ăn rất từ tốn, bởi anh đã được huấn luyện và rèn giũa từ nhỏ. Nói về ngoại hình thì Hạng Thịnh Duật trông cũng rất điển trai, khi không nói chuyện anh lại mang vẻ đẹp trầm mặc tiềm ẩn. Chỉ là trước đây, Mục Uyển không bao giờ để ý đến những điều đó. Khuôn mặt của Hạng Thịnh Duật nếu như là của con gái thì trông sẽ rất đẹp.
Có lẽ là do Mục Uyển quá chắm chú nên Hạng Thịnh Duật ngẩng đầu lên nhìn cô bảo: “Em nhìn anh như vậy làm gì!”
Hạng Thịnh Duật vừa nói chuyện thì đã toát ra vẻ ngạo mạn, tự cao, hoàn toàn không giống như khuôn mặt của anh ta.
“Vì em cảm thấy anh rất đẹp trai.” Mục Uyển nói rồi cúi mặt xuống ăn cơm.
“Anh đẹp trai, hay là Hình Thiên đẹp trai?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển nhớ rằng trước đây Hạng Thịnh Duật cũng đã từng hỏi cô như vậy, anh ta vốn rất thích đem mình ra so sánh với Hình Thiên.
“Anh… anh đang đem Hình Thiên ra làm kẻ thù sao?” Mục Uyển hỏi lại.
“Anh ta có tư cách làm kẻ thù của anh sao?” Hạng Thịnh Duật kiêu ngạo.
“Ha.” Mục Uyển mỉm cười.
Sự ngạo mạn của Hạng Thịnh Duật hoàn toàn có thể khiến người khác quên đi vẻ mặt điển trai, hiền lành của anh ta.
Hạng Thịnh Duật lại hỏi: “Em cười như vậy là có ý gì chứ? Em không tán thành sao? Em cho rằng anh không sánh được với hắn ta?”
“Em cảm thấy chỉ có những kẻ yếu đuối mới không ngừng đem bản thân mình ra so sánh với kẻ mạnh, thực chất trong lòng anh cũng đã rõ.” Mục Uyển đáp.
Mắt của Hạng Thịnh Duật sáng trưng: “Vì thế, em cho rằng anh yếu hơn anh ta!”
Mục Uyển thấy Hạng Thịnh Duật quả thực đã tức giận. Anh ta vốn là người rất kiêu ngạo, nói anh ta không sánh bằng người khác đương nhiên sẽ làm anh ta khó chịu.
“Đối với em thì anh mạnh hơn Hình Thiên, còn anh cảm thấy sao?” Mục Uyển xoa dịu.
Về năng lực thì Hạng Thịnh Duật hoàn toàn vượt qua Hình Thiên, nhưng cái mà anh ta quan tâm lúc này là cách nghĩ của Mục Uyển, bởi vậy nên anh ấy không ngừng dò xét cô để có được câu trả lời.
“Em thực sự cảm thấy như vậy sao?” Hạng Thịnh Duật vẫn tiếp tục hỏi.
Mục Uyển ngây người, Hạng Thịnh Duật mạnh hơn, hay Hình Thiên mạnh hơn, từ trước đến nay cô chưa từng so sánh qua.
Khi chưa ly hôn, Mục Uyển thực sự đã coi Hình Thiên là thần tượng, lấy anh ta làm trụ cột về mặt tinh thần. Bởi Hình Thiên đã có thể hạ gục Lưu Chiến Hằng chỉ trong một đêm. Suốt bao năm nhà nhọ Lưu luôn gây rắc rối cho anh, nhưng Hình Thiên lại có thể đối phó được hết. Mục Uyển đương nhiên có thể hiểu rõ tất cả những khó khăn ấy bởi cô đã từng làm vợ anh. Vì thế mà cô ngưỡng mộ Hình Thiên, luôn luôn đề cao anh ta. Dưới sự dìu dắt của Hình Thiên mà Mục Uyển có thể đảm nhiệm tốt vị trí phu nhân tổng thống.
Còn về Hạng Thịnh Duật, từ nhỏ anh ấy đã có một sức ảnh hưởng mạnh mẽ đối với Mục Uyển, vì thế mà cô coi anh ta như một kẻ địch trong tưởng tượng. Cho đến khi lớn lên Mục Uyển vẫn luôn nhận thức rõ được sức mạnh của anh ta, vì thế mà cô luôn đề phòng và né tránh Hạng Thịnh Duật. Bây giờ thì cô cũng đã thừa nhận tài năng và năng lực của anh ấy.
Nhưng Mục Uyển không muốn làm tăng thêm mâu thuẫn giữa Hạng Thịnh Duật và Hình Thiên nữa. Dù cô đã buông tay Hình Thiên nhưng vẫn hy vọng rằng anh ta có thể sống tốt với vợ của mình.
“Hình Thiên hứa rằng sẽ cho em làm phu nhân nhưng lại không làm được, còn anh làm được. Những chuyện Hình Thiên hứa với em đều không làm được, còn anh thì lại có thể làm được hết những chuyện đó. Anh thấy anh giỏi hơn anh ấy, hay là Hình Thiên?” Mục Uyển nói.
Những gì Mục Uyển nói làm Hạng Thịnh Duật cảm thấy khá hài lòng, anh ta đáp lời cô: “Không bao lâu nữa anh sẽ kéo anh ta xuống, em có tin không?”
“Em tin, nhưng em mong rằng anh sẽ không làm như vậy.”
“Tại sao? Em vẫn còn thích anh ta sao?” Hạng Thịnh Duật chau mày.
Những việc liên quan đến Mục Uyển, cho dù là chuyện nhỏ nhặt nhưng hoàn toàn cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Hạng Thịnh Duật.
Mục Uyển lắc đầu, mắt cô đỏ hoe. Nên chủ động cô cũng đã chủ động, nhưng cuối cùng vẫn đành bỏ cuộc. Khi vẫn còn tự trọng dù chỉ là một chút cô cũng sẽ không bao giờ cho phép bản thân có tình cảm với Hình Thiên một lần nào nữa. Nhưng khi nghĩ đến sự ngu ngốc của mình trước đây, Mục Uyển lại cảm thấy ấm ức, đau lòng.
“Hình Thiên là ân nhân cứu mạng của em. Năm năm trước nếu không phải anh ta đến đón em đi nước A thì e rằng em sớm mất mạng rồi.” Mục Uyển nói.
“Năm năm trước anh đã cầu hôn em, chỉ cần có anh thì em sẽ được an toàn.”
“Nếu có phải lựa chọn lại một lần nữa em vẫn sẽ chọn đi cùng Hình Thiên. Nếu năm đó em đồng ý lời cầu hôn của anh, anh biết sẽ có hậu quả như thế nào rồi chứ?” Mục Uyển hỏi ngược lại Hạng Thịnh Duật.
“Em cho rằng anh không cần em sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.