Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1203: Chap-1204




Chương 1204: Thích Nhiều Hơn Toan Tính​

CHƯƠNG 1204: THÍCH NHIỀU HƠN TOAN TÍNH

"Tôi sắp tới đi du lịch cùng bạn. Hai người đàn ông ngủ chung một lều vải không hay lắm. Đừng nhiều lời nữa, làm việc đi."

An Kỳ mím môi, lúc trước Lã Bá Vĩ cho cô một cái túi du lịch cỡ lớn, cô đeo lên xong thì đi luôn, cũng không chú ý bên trong có gì.

Cô mở túi lấy chân giò hun khói ra: "Ôi mẹ ơi, tôi còn nói sao mà nặng như vậy thì ra Lã Bá Vĩ này không phải là cắm trại đột xuất, nói đúng hơn là chuẩn bị an cư ở bên ngoài thì có. Mịa nó, còn có vịt muối tương, vịt ướp nước muối, gà ướp tương, bắp cải muối. Đây là cái bồ à?"

Mục Uyển đi từ trong lều ra, thấy túi ni lông để trên đất: "Anh ta rất chu đáo, cẩn thận, anh ta suy nghĩ cặn kẽ cả nhiều chuyện chúng ta không nghĩ tới."

An Kỳ nhét mọi thứ trở vào trong: "Chả trách, dáng vẻ anh ta rất bình thường, nhưng lại có nhiều cô gái thích anh ta đến vậy. Tôi cũng không nghĩ chu đáo đến mức này. Phu nhân, cô có thể yên tâm ở đây một tuần rồi."

"Cô có chuyện gì cần tôi giúp không?" Mục Uyển hỏi.

An Kỳ đi xem túi hành lý của Lã Bá Vĩ, sau đó nói với Mục Uyển: "Anh ta để ít nhất hai mươi chai nước suối ở bên trong, nặng như vậy, cạn lời với anh ta luôn."

"Anh ta đã vất vả rồi." Mục Uyển nói.

"Bên trong còn có rất nhiều thứ, chờ anh ta trở về rồi nói sau đi." An Kỳ nói xong thì thấy hai tay Lã Bá Vĩ đang xách một thùng nước lớn đi về phía này.

"Nước rất trong, vì an toàn vẫn nên đun sôi nước suối ở đây trước hãy dùng sau." Lã Bá Vĩ nói xong thì treo nồi lên, sau khi đổ nửa nồi nước, lấy từ trong túi hành lý ra một bọc một đỏ và một bọc màu xanh. Một cái đưa cho Mục Uyển, một cái đưa cho An Kỳ. "Cái này có thể xài được, đều còn mới cả."

An Kỳ cầm túi của Lã Bá Vĩ cho: "Cảm ơn anh. Bây giờ đã sắp ba giờ sáng, để tôi đến gác cho, anh ngủ trước một lát đi. Lúc nãy khi tới đây, tôi đã ngủ một giấc trên xe rồi, còn anh vẫn chưa ngủ được chút nào."

"Buổi sáng trong rừng tương đối muộn. Hai tiếng sau cô gọi tôi." Lã Bá Vĩ nói xong thì cầm cái túi màu đen lấy ít nước, để một ít thuốc bột vào, để lắng xuống năm phút, sau đó đi ra phía sau lều làm vệ sinh.

Mục Uyển chờ nước nóng, cũng làm vệ sinh xong thì đi vào lều nghỉ ngơi.

Mới sáng sớm, cô đã bị tiếng kêu của các loại côn trùng đánh thức. Mở lều vải ra, một luồng hơi lạnh ập đến.

Cô lại mặc thêm một cái áo, đi ra ngoài thì thấy Lã Bá Vĩ đang nấu gì đó: "Thơm quá? Là mì ăn liền sao?"

"Cô thức dậy rất đúng lúc." Lã Bá Vĩ múc một bát mì ăn liền, để thêm chân giò hun khói lên bát mì, đưa cho Mục Uyển.

Mục Uyển thấy bên trong còn có nấm và rau chân vịt: "Tối qua anh lấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ra ngoài."

"Chúng ta là ra ngoài nghỉ ngơi tu tâm chứ không phải là dân lưu vong, không cần phải cực khổ như vậy, cho nên chuẩn bị hơi nhiều." Lã Bá Vĩ nói.

Mục Uyển ăn một miếng: "Ăn thật ngon. Đây là chén mì ăn liền ngon nhất mà tôi được ăn. An Kỳ ăn chưa?"

"Sáu giờ cô ấy mới gọi tôi. Bây giờ cô ấy đang ngủ. Đợi sau khi cô ấy ngủ dậy tôi sẽ làm cho cô ấy. Dù sao tôi cũng mang theo không ít mì ăn liền." Lã Bá Vĩ nói xong thì một lần nữa để túi mì vào trong.

Anh chờ Mục Uyển ăn xong, nhận lấy cái bát rửa sạch, nói: "Hôm qua anh Hạng gọi điện thoại cho cô, cô không nghe máy, lúc này chắc hẳn anh ấy gấp như kiến bò trên chảo nóng rồi."

"Nếu không phải tôi đã hẹn với phu nhân Lan Ninh ngày mai vào cung, thì tôi thực sự muốn ở lại nơi này cho đến khi nào không muốn ở nữa thì thôi." Mục Uyển nói thẳng.

Lã Bá Vĩ thay bát múc mì: "Cô cảm thấy anh ấy đang tính toán cô?"

Vẻ mặt Mục Uyển rất bình tĩnh: "Tính toán cũng là chuyện bình thường, nếu năng lực không đủ thì chỉ có thể bị thiết kế. Tôi muốn bỏ đi để không có ai có thể tìm được mình, chỉ là muốn nghỉ ngơi cho thật tốt. Dưới sự theo dõi của bọn họ, bất cứ lúc nào tôi cũng phải cảnh giác, không được nghỉ ngơi đúng nghĩa."

"Cô không có cách nào tin tưởng Hạng Thịnh Duật được sao?" Lã Bá Vĩ nhìn ra.

"Từ lúc tôi biết anh ấy cho đến bây giờ thì không ngừng rơi vào bẫy của anh ấy. Anh ấy sắp đặt hình ảnh của tôi và Lục Bác Lâm, ép tôi ly hôn, cho dù anh ấy có giúp tôi rửa sạch thanh danh thì những tổn thương kia đã để kết vảy, cũng sẽ để lại sẹo thôi. Lúc nào anh ấy chỉ nghĩ bản thân muốn gì, mà không nghĩ xem người khác muốn gì. Bởi vì anh ấy muốn nên không quan tâm đến nguyện vọng của người khác. Lúc nào cũng nhìn từ trên cao xuống, không xem ai ra gì. Ngày hôm nay anh ấy muốn tôi, nên anh ấy có thể giúp tôi, ngày mai anh ấy không cần tôi nữa anh ấy có thể sẽ vứt tôi xuống địa ngục cho nên tôi không có cách nào tin anh ấy được." Mục Uyển cúi đầu, lạnh lùng nói.

"Tôi đi pha ấm trà cho cô. Nhưng cô phải đợi một lát." Lã Bá Vĩ đổi nồi khác, đun nước.

Mục Uyển yên lặng hưởng thụ thiên nhiên, yên tĩnh, an lành.

Lã Bá Vĩ chờ nước sôi rồi, để mấy là trà vào sau đó rót cho Mục Uyển một bát.

"Tối qua anh ngủ cũng không lâu. Lát nữa đi ngủ một giấc đi, để tôi canh là được rồi." Mục Uyển nói.

"Tôi muốn đi săn thú, gài một số bẫy. Nếu gặp may tối nay chúng ta có thể có thú hoang ăn rồi. Đúng rồi, tối nay chúng ta đi hay là sáng mai mới đi?" Lã Bá Vĩ hỏi.

Mục Uyển cảm thấy cơ thể mình rất lười biếng, ngay cả tinh thần cũng uể oải, hơi không muốn làm gì: "Sáng sớm mai hãy đi. Để cho bên phía phu nhân Lan Ninh kia sốt ruột một chút, để cho bà ta biết quý trọng cơ hội mà tôi đã cho bà ta."

"Có mấy lời..." Lã Bá Vĩ muốn nói lại thôi .

"Anh muốn nói gì?" Mục Uyển hỏi.

"Thực ra kế hoạch của Hạng Thịnh Duật rất tốt, nếu cô ngồi vững ở vị trí người đứng đầu của Bộ ngoại giao thì có thể phu nhân Lan Ninh sẽ không có cơ hội trở mình. Tôi cảm thấy phu nhân Lan Ninh giống như thú dữ ngủ đông trong bóng tối, lúc chưa hành động thì không nguy hiểm, đợi đến lúc bà ta bắt tay hành động thì có thể ăn thịt người. Diệt trừ bà ta có gì không tốt chứ?" Lã Bá Vĩ nói.

"Diệt trừ? Thế lực bà ta nuôi dưỡng nhiều năm ở nước M chẳng lẽ uổng công sao? Còn có thế lực ngoại giao, ai tiếp nhận cũng là một đống phiền phức lớn tương đương với việc dục tốc bất đạt, không có lợi đâu. Hơn nữa tuy Phó Hâm Ưu mang tiếng xấu nhưng phu nhân Lan Ninh lại có thể vứt tiếng xấu này mặc kệ Phó Hâm Ưu, bo bo giữ mình. Bà ta không dễ diệt trừ vậy đâu, không bằng giữ thể diện cho bà ta, để bà ta phân biệt rõ ràng ai mối là đối thủ của bà ta." Mục Uyển nói.

"Cô để cho bà ta đối phó với Hạng Thịnh Duật?" Lã Bá Vĩ kinh ngạc, đánh giá Mục Uyển .

"Không phải tôi bảo bà ta đối phó với Hạng Thịnh Duật, mà là Hạng Thịnh Duật phát tán tin tức ra ngoài thì chính là kẻ thù của bà ta. Tôi chỉ là không muốn tranh đoạt vũng nước đục này mà thôi. Thù hận giữa hai người bọn họ tại sao tôi lại phải dính dáng vào." Mục Uyển lạnh lùng nói.

"Vốn dĩ anh ấy có thể liên hôn với phu nhân Lan Ninh, không phải anh ấy vì cô mới thay đổi sao?" Lã Bá Vĩ nói.

Mục Uyển cong môi, rất mỉa mai nói: "Anh thực sự cảm thấy là do tôi sao? Mâu thuẫn giữa bọn họ đã bắt từ sự kiện của nước A trước kia rồi. Hạng Thịnh Duật thấy được khả năng hợp tác giữa phu nhân Lan Ninh và Hình Thiên, diệt trừ phu nhân Lan Ninh chỉ là anh ta không muốn có nỗi lo về sau, cũng là vì anh ta không muốn sau này bị người khác kiềm chế. Anh ấy sáng suốt hơn bất cứ người nào. Người giống như phu nhân Lan Ninh chỉ làm những chuyện có lợi cho mình, nếu dành đủ lợi ích cho bà ta thì có thể kiềm chế được."

"Cô có nói những ý nghĩ này với anh Hạng không?" Lã Bá Vĩ hỏi.

"Tại sao tôi phải nói với anh ấy?" Mục Uyển hỏi ngược lại, nhìn dáng vừa vẻ tiếc nuối lại vừa thương cảm của Lã Bá Vĩ: "Anh cảm thấy anh ta thích tôi?"

"Tôi cảm thấy anh Hạng yêu cô nhiều hơn là tính toán cô. Hiểu lầm giữa hai người vẫn nên nói rõ ra thì hơn." Lã Bá Vĩ khuyên nhủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.