Chương 120. Cẩn Thận Thăm Dò.
CHƯƠNG 120. CẨN THẬN THĂM DÒ.
“Em gặp rồi, rất ngầu.” Bạch Nguyệt cười, nhìn về phía Chu Mẫn.
Chu Mẫn nhanh nhẹn lật tìm, vừa xử lý camera quay lén của đối phương vừa thay thế bằng camera mới và thiết bị phản giám sát.
“Không cần lo lắng, năng lực tổng hợp của 1666 rất tốt, em có chuyện gì thì có thể bảo cô ấy đi làm.” Cố Lăng Kiệt dịu dàng nói.
“Ừm, em biết rồi.” Bạch Nguyệt lập tức nói, sau đó đi ra vườn hoa trên không.
“Lúc em điều tra không cần phải tìm đến người của viện kiểm sát, anh nghi ngờ có người đang móc nối với bọn họ.”
“Em cũng nghi ngờ thế, ví dụ như là, suốt cả quãng đường Dương Ngạn và Dương Lỵ đều đang thử thăm dò bọn em.”
“Thăm dò cũng chẳng sao, dù sao em và Chu Mẫn đến đó quá đột ngột, bọn họ cũng lo lắng muốn bảo vệ bản thân. Anh cảm thấy kẻ có vấn đề chính là cục trưởng, anh đã sắp xếp cho em một đội ngũ, em chỉ cần dặn 1666 là cô ấy sẽ liên lạc với bọn họ.”
Bạch Nguyệt nghe mà lòng dạ mềm nhũn, anh đã khắc trên tấm gỗ đó là sẽ bảo vệ cô. Và dường như anh vẫn luôn bảo vệ cô.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Bạch Nguyệt dịu dàng hỏi.
“Anh đang ở thành phố lân cận, anh đã nói với cục trưởng Trần của bộ đội vũ trang bên này rồi, anh ấy sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố cho em, em muốn làm gì cứ mạnh dạn, yên tâm mà làm, tất cả đã có anh.”
“Anh cũng yên tâm, mẹ anh nói bây giờ anh lại bắt đầu nhận những nhiệm vụ nguy hiểm rồi, em lo lắm.”
“À, cũng không tính là nhiệm vụ nguy hiểm, chỉ là việc nằm trong bổn phận mà thôi, em còn nhớ người quân nhân mất một chân nọ không?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
“Em vẫn còn nhớ, chính là người mà vợ anh ấy muốn ly hôn.”
“Anh ấy bị thương trong lúc diễn tập, những người bị thương lúc đó rất nhiều, chỉ có anh ấy là bị nặng nhất, anh điều tra rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra người đã bán lô vũ khí quân sự đó, bây giờ đang tiến hành can thiệp.”
Bạch Nguyệt nghe vậy liền cảm thấy việc anh đang làm khá là nguy hiểm, “Đừng để xảy ra chuyện gì nhé, anh mà xảy ra chuyện, em sẽ không sống một mình đâu.”
Cố Lăng Kiệt cười, “Ừ có em ở đây, anh cũng không nỡ để mình xảy ra chuyện.”
Gương mặt Bạch Nguyệt đỏ hồng. Bọn họ đều đang cố gắng, cảm giác này thật tuyệt, “Vậy anh đi làm việc trước đi nhé, cố lên.”
“Cố lên, hai ngày nữa anh sẽ đến gặp em.” Giọng nói của Cố Lăng Kiệt vô cùng dịu dàng.
“Thôi đừng, nếu bị bố anh bắt được, hoặc Tô Khánh Nam biết thì không hay, hai năm mà thôi, em đợi được.” Bạch Nguyệt lo cho anh, cũng lo cho chính bản thân mình, vết thương chỗ ngón út bị chặt lại đau đau.
Nếu như để bọn họ phát hiện ra lần nữa e rằng không chỉ đơn giản là chặt một ngón út đâu.
Tròng mắt của Cố Lăng Kiệt đen thẫm lại, anh cúp máy.
“Sếp.” Trung tá Thượng gọi anh.
Cố Lăng Kiệt nhắm mắt lại, “Tiếp tục đi.”
Nhân viên hóa trang đặc thù tiếp tục gắn râu giả cho anh.
*
Buổi chiều, Bạch Nguyệt và Chu Mẫn đến viện kiểm sát.
Cô lật xem những vụ án trong mấy năm gần đây được lưu trữ trong phòng đọc của viện kiểm sát.
Rất nhiều những vụ án kinh tế nhỏ, bọn họ theo dõi sát sao những doanh nghiệp nhà nước, mỗi năm đều bắt vài người để hoàn thành chỉ tiêu.
Những vụ án này hoàn toàn không có sự trợ giúp thực tế nào đối với cô.
“Thư tố cáo đâu? Mang hết số thư tố cáo mấy năm gần đây ra cho tôi xem.” Bạch Nguyệt nhìn sang phía ủy viên trưởng của ban kiểm tra Tằng Thục Anh.
Trợ lý của Tằng Thục Anh lôi cả bọc thư ra đưa cho cô.
Bạch Nguyệt và Chu Mẫn lật xem hết. Đại đa số đều những việc cỏn con, tố cáo nhà hàng xóm câu trộm điện, tố cáo bạn thân ngoại tình, còn có người tố cáo lãnh đạo để bọn họ tăng ca quá giờ.
Bạch Nguyệt xem hết đống thư trong hai tiếng đồng hồ, sau đó nhìn về phía Tằng Thục Anh, “Chỉ có chừng này thôi sao?”
“Chỉ có chừng đó thôi, thực ra thành phố Kim Dương của chúng tôi bình yên lắm, không có sự kiện tham ô lớn gì đâu.”
“Đừng có cợt nhả với tôi.” Chu Mẫn nghiêm khắc nói.
Tằng Thục Anh nhìn về phía Chu Mẫn, mặt sa sầm xuống, xanh mét.
Bạch Nguyệt cười, “Không có chuyện gì lớn là tốt rồi, chúng tôi cũng muốn hoàn thành chỉ tiêu, mọi người cũng muốn hoàn thành chỉ tiêu, chỉ sợ người dân xảy ra chuyện mà không dám nói. Hay là thế này đi, ủy ban trưởng, ngày mai chúng ta đặt một thùng thư tố cáo ở tất cả các chợ của thành phố Kim Dương được không?”
“Như thế không ổn lắm đâu, sẽ làm lòng dân bất an đấy.” Tằng Thục Anh cự tuyệt.
“Nói nhảm ít thôi, bảo cô làm thì cứ làm đi, bây giờ chúng tôi đang làm việc có ích cho dân chúng, sao lại bảo là lòng dân bất an được, cô từ chối không phối hợp, chẳng lẽ chính cô là người có vấn đề?” Chu Mẫn trừng mắt trách cứ.
Tằng Thục Anh vừa tức tối vừa không thể tưởng tượng nổi, “Được, vậy thì cứ làm theo ý của hai cô đi.”
Bạch Nguyệt lo rằng viện kiểm sát sẽ chặn thư tố cáo của dân chúng, cô đích thân đến từng khu vực một, để mọi người điền vào thông cáo, mỗi một hòm thư đều được sắp xếp người bảo vệ.
Nhiệm vụ thu thập thư cô cũng tự làm. Hết một ngày đã có 1000 phong thư.
Hai cô gái cùng xử lí, những lá thư có vấn đề đều được lọc ra.
“Kiểm sát Bạch, cô xem lá thư này xem, người tố cáo nói, thị trưởng của thành phố Kim Dương và nhà thầu cấu kết với nhau, cưỡng chế giải phóng mặt bằng thôn của họ, để đào bới tìm đồ quý.” Chu Mẫn nói.
Bạch Nguyệt nhận lấy bức thư từ trên tay Chu Mẫn.
“Cuối cùng cũng tìm ra rồi. Quả nhiên tên Lữ Lương Thành này có vấn đề, hắn ta làm thị trưởng ở đây với mục đích chính là thu gom cổ vật sau đó tiến hành buôn lậu hoặc tàng trữ, vơ vét của cải. Trước đó vụ án viện trưởng viện văn hóa bị mưu sát rất có khả năng liên quan đến chuyện này.” Bạch Nguyệt phân tích.
“Bây giờ chúng ta trực tiếp lục soát nhà của Lữ Lương Thành sao?” Chu Mẫn hỏi.
“Sao bọn họ lại giấu tang vật trong nhà được? Chỉ dựa vào một bức thư tố cáo như thế này mà đi lục soát nhà của ông ta thì không chỉ không tìm được gì mà còn đánh rắn động cỏ. Cứ tiếp tục theo dõi, phải lấy được chứng cứ rồi mới có thể tiếp tục được.”
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, Chu Mẫn đi ra mở cửa.
Dương Lỵ cầm hai cốc trà sữa đi vào, cười hỏi Bạch Nguyệt, “Có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần đâu, cô cứ làm việc của cô đi.” Chu Mẫn lạnh lùng nói, rồi định đóng cửa.
“Trà sữa, trà sữa này, tôi đặc biệt mua cho các cô đấy.” Dương Lỵ đặt trà sữa lên bàn, liếc nhìn bàn làm việc rồi đi ra.
Chu Mẫn đóng cửa lại, quăng thẳng hai cốc trà sữa vào thùng rác, “Rõ ràng là có tật giật mình.”
“Chu Mẫn, cô nói xem nếu chúng ta bắt đầu từ các thương gia buôn đồ cổ thì thế nào?” Bạch Nguyệt suy nghĩ rồi hỏi.
“Có thể.”
“Chúng ta không thể đi ra ngoài vì đang bị theo dõi, vậy xin nhờ các đồng đội của cô.” Bạch Nguyệt dặn dò.
“Vâng.”
*
Bận rộn suốt năm ngày, sau khi đọc rất nhiều đơn thư tố cáo, Bạch Nguyệt đã vẽ được một sơ đồ của những mối liên hệ.
Trong tay Lữ Lương Thành có một đội khảo cổ, bọn họ nghiên cứu văn hóa của thành phố Kim Dương, sau đó đi tìm những di chỉ có khả năng tồn tại. Công ty kiến trúc Hành Chinh là công ty có liên hệ mật thiết với Lữ Lương Thành. Lữ Lương Thành bán những khu đất này cho công ty kiến trúc với giá bình thường, trên danh nghĩa sử dụng đất, công ty này đang âm thầm đào bới các kho tàng văn hóa.
Chẳng lẽ địa điểm trong bản đồ kho báu ở thôn Đường Tiền chính là ở thành phố Kim Dương?
Bạch Nguyệt nghi ngờ quay trở về khách sạn, Chu Mẫn nói rằng cô ấy đi mua đồ dùng hằng ngày.
Cô vừa về đến phòng liền bị một cánh tay cường tráng kéo lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì Cố Lăng Kiệt đã cúi xuống hôn lên môi cô...