Chương 1187: Hóa Ra Là Yêu, Hóa Giải Lời Nguyền
CHƯƠNG 1187: HÓA RA LÀ YÊU, HÓA GIẢI LỜI NGUYỀN
Cô nghĩ một chút, chưa đợi Lã Bá Vĩ kịp nói, liền lắc đầu phủ định: “Anh ấy không đơn giản như mọi người nghĩ đâu, anh ấy biết Sở Dã Bạch đã hại chết ông của mình, vậy mà vẫn làm bạn với Sở Dã Bạch, tới lúc tìm thời cơ rửa oan cho nhà họ Hạng, tính nhẫn nại và lòng dạ của anh ấy là thứ người thường không tưởng tượng nổi, hơn nữa, lúc Sở Dã Bạch bắt tôi ra làm con tin, chính anh ấy tự nói rằng mạng sống của tôi hoàn toàn không quan trọng với anh ấy.”
“Cô cũng nói rằng Sở Dã Bạch lấy cô làm con tin, nếu như cậu ấy thể hiện ra là quan tâm cô, thì cô sẽ càng nguy hiểm, lúc đó nói rằng không quan tâm cô, không tính.” Lã Bá Vĩ nói.
“Sao anh lại nói giúp anh ấy?” Mục Uyển nhăn mày hỏi.
“Không phải tôi nói giúp cậu ấy, mà tôi hi vọng cô hạnh phúc, có những chuyện cô bị che mắt rồi, hơn nữa bản thân cố chấp một suy nghĩ thì sẽ không nhìn rõ chân tướng và bản chất sự việc, có thể không để ý đến quá trình, nhưng phải nhìn kết quả, kết quả là, cậu ấy đã cứu cô.” Lã Bá Vĩ nói.
“Bây giờ phía Sở Dã Bạch thế nào rồi?” Mục Uyển hỏi.
“Hạng Thịnh Duật lấy được chứng cứ, rửa oan cho nhà họ Hạng, chỉ là rửa oan, chứ bây giờ ngọn lửa này chưa cháy đến chỗ Sở Dã Bạch, nhưng, tôi nghĩ sẽ rất nhanh thôi, bây giờ chỉ là kế tạm thời, nếu như không có Sở Dã Bạch thì Hình Thiên cũng không kiên trì nổi nữa, nếu như Hình Thiên không kiên trì được nữa, thì vị trí của Hoa Cẩm Vinh sẽ không có ai làm lung lay được nữa rồi. Tôi nghĩ, Hạng Thịnh Duật chỉ đang đợi thời cơ chín muồi thôi.” Lã Bá Vĩ phân tích.
“Anh ấy vì đạt được mục đích, còn tạm tha cho Hoa Cẩm Vinh, rõ ràng anh ấy là người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.”
“Phu nhân cảm thấy bản thân mình còn có chỗ nào để lợi dụng không? Hình Thiên đã hoàn toàn vứt bỏ cô rồi.”
Mục Uyển trầm mặc.
Cô thực sự cảm thấy bản thân mình không có chút giá trị lợi dụng nào, cho nên Hạng Thịnh Duật đối tốt với cô như vậy, cô không hiểu, không cách nào lí giải được.
“Cô không có giá trị để lợi dụng, tại sao cậu ấy lại đối tốt với cô, cô biết hôm qua cậu ấy đi tìm Barney đã hỏi gì không?” Lã Bá Vĩ hỏi.
Mục Uyển lắc đầu, cô chỉ biết Hạng Thịnh Duật thành công thuyết phục được Barney đi YLK, quá trình thế nào cô không rõ, cũng không hỏi.
“Cậu ấy nói, nếu đột nhiên tính khí cậu ấy tốt lên, thì có phải rất kỳ quái không, cậu ấy cao cao tại thượng, đã quen với việc chỉ biết đến mình rồi.”
Mục Uyển chau mày, trong đầu hiện ra cuộc đối thoại của cô và Hạng Thịnh Duật, cô từng nói tính tình anh tệ như thế, sẽ không có ai thích anh đâu.
Lã Bá Vĩ nở nụ cười: “Nếu như tôi đoán không nhầm, là cô nói tính tình cậu ấy tệ, nếu như là trước đây, lúc cô đuổi cậu ấy ra ngoài, thì cậu ấy đã sớm nổi giận rồi, nhưng cậu ấy đã nhịn, cậu ấy đang vì cô mà thay đổi.” Lã Bá Vĩ nói: “Cậu ấy thật lòng thích cô, rất thích, không phải là tính taons gì, cũng chẳng do mục đích nào, chỉ là tình cảm đơn thuần.”
“Từ nhỏ tôi và anh ấy đã không hợp nhau.” Lý trí của Mục Uyển đang tranh đấu mãnh liệt.
“Con trai hồi nhỏ sẽ không thể hiện ra ngoài, họ thích bắt nạt người con gái mình thích để tìm cảm giác tồn tại của bản thân trong mắt cô ấy. Tôi nghĩ, Hạng Thịnh Duật chính là kiểu người như vậy, kết quả thành ra bị ngược lại, khiến cô càng ghét cậu ấy, chắc là cậu ấy đã thích cô từ rất lâu rồi.” Lã Bá Vĩ nói.
Bây giờ trong đầu Mục Uyển phát ra hai loại âm thanh đang giằng co quyết liệt, lại đang mâu thuẫn, trong lúc mâu thuẫn còn có chút cảm giác kì quái.
“Anh ấy thích tôi, ban đầu tại sao lại muốn…” Mục Uyển khó nói cắn chặt răng: “Anh ấy thật sự đã ném tôi vào lồng sói.”
“Bây giờ cô mới nói rõ với tôi, rõ ràng, từ ban đầu cậu ấy không hề muốn cô chết.” Lã Bá Vĩ cười nhẹ, rồi đứng dậy: “Một lát nữa phu nhân còn phải lên nhận sắc phong, có cần An Kỳ giúp trang điểm không?”
Mục Uyển lắc đầu, thần sắc có chút hoảng loạn.
Cô tự trang điểm cho mình, thay quần áo, bỗng điện thoại reo.
Cô do dự một lúc, lấy điện thoại ra, là Hạng Vũ Thái gọi đến.
Cô nghe máy.
“Uyển Uyển, cháu đang ở đâu thế?” Hạng Vũ Thái vui vẻ hỏi.
“Cháu đang ở tiểu viện cạnh hồ.” Mục Uyển nói.
“Bây giờ cậu đến đón cháu ra hội trường, sắp được phong làm phu nhân rồi, cậu thật sự không ngờ, bình thường Thịnh Duật đối xử với cháu không ra gì, nhưng lúc có chuyện lớn cũng không tệ, thật sự giành được tước vị An Ninh phu nhân cho cháu. Gia tộc chúng ta đã trăm năm không xuất hiện phu nhân rồi, chuyện vui, là chuyện vui đó, tối nay chúng ta phải mở tiệc linh đình mới được, không để đám người kia xem thường.”
“Vâng.” Mục Uyển đáp lại.
“Cậu đón cháu đã rồi nói tiếp.” Hạng Vũ Thái nói, rồi cúp máy.
Mục Uyển xuống lầu, nói với La Bá Vĩ và An Kỳ: “Cậu tôi lát sẽ qua đây đón tôi, chúng ta đi cùng nhau.”
“Vâng, phu nhân.”
“Vâng, phu nhân.”
Một lát sau, Hạng Vũ Thái đến nơi.
Ông ta mặc một bộ lễ phục, nhìn vô cùng anh tuấn hào sảng.
Mục Uyển ngồi bên cạnh ông ta.
Ông ta đưa một chiếc hộp cho Mục Uyển: “Mở ra xem đi.”
Mục Uyển mở ra xem, là một bộ nữ trang kim cương.
“Cái này quý quá, cháu không thể nhận.” Mục Uyển từ chối.
“Cháu là cháu ngoại của cậu, tại sao không thể nhận, hôm nay là ngày sắc phong của cháu, đương nhiên cậu phải tặng quà cho cháu rồi, cháu đã hi sinh rất nhiều vì nhà họ Hạng, bây giờ những nỗi khổ cháu phải chịu đã qua, oan của nhà họ Hạng cũng được rửa sạch, cháu còn trở thành An Ninh phu nhân, đây đều là chuyện vui, cũng là nhờ công lao của Hạng Thịnh Duật, hậu sinh khả úy. Cậu vừa nghĩ liền thấy vui, nhà họ Hạng của chúng ta có người kế nghiệp rồi.” Hạng Vũ Thái cười nói.
Mục Uyển biết Hạng Vũ Thái đối tốt với cô, lo lắng cô gặp nguy hiểm, còn tặng đồ quý giá cho cô đeo.
“Cảm ơn cậu.” Mục Uyển quyết định nhận, sau này nếu có cơ hội, cô sẽ báo đáp cậu sau.
“Hahaha, cậu vui quá, thật sự quá vui, sau thời gian này, cậu sẽ chọn cho cháu một người còn ưu tú hơn cả Hình Thiên.” Hạng Vũ Thái hứa với cô.
“Chuyện đó không cần vội ạ, cháu xin nhận tấm lòng của cậu.” Mục Uyển nhẹ nhàng nói.
Một lát sau.
Họ đến hội trường.
Hạng Vũ Thái quét mắt một lượt, không vui lắm nói: “Mẹ cháu và cha dượng cháu không đến, hôm nay là ngày sắc phong của cháu, người khác không đến cũng chẳng sao, vậy mà chị ta lại không đến.”
Hạng Tuyết Vi không đến, là điều mà Mục Uyển đã dự đoán được.
Bà ấy chắc là người không muốn cô được sắc phong nhất.
“Chắc là tắc đường thôi ạ, mẹ cháu bên đó tới sẽ xa hơn chúng ta một chút, hơn nữa, chắc họ đã thông báo với nhà họ Hạng rồi, nhưng thông tin đến nơi hơi chậm một chút, chúng ta cứ đợi một lát.” Mục Uyển từ tốn nói.
“Vẫn là cháu tính tình tốt, mẹ của cháu thật sự chẳng ra sao cả, lúc còn trẻ vì gả cho ba cháu mà làm loạn một trận, vì để ly hôn với ba cháu cũng làm loạn cả lên, giống như bị thần kinh.” Hạng Vũ Thái nói.
“Bây giờ bà ấy hạnh phúc là được.”
“Bây giờ hạnh phúc cái gì chứ, mấy ngày trước, lúc cháu vẫn ở nước ngoài, chị ta lại đòi ly hôn, tính khí của chị ta, không ai chịu được. Nhà họ Hạng chỉ có mẹ cháu vs Chi Thu, hôn nhân của hai người đều rối rắm cả lên.”
“Hình như hôn nhân của cháu cũng không phải như ý.” Mục Uyển nói.
“Cháu không giống thế, cháu là bị ép buộc, còn họ là tự làm tự chịu, đúng rồi, còn một việc nữa…”