Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1182: Chap-1183




Chương 1183: Tôi Sẽ Chiều Ý Em​

CHƯƠNG 1183: TÔI SẼ CHIỀU Ý EM

“Tôi cảm thấy người thường nổi nóng bỗng không tức giận là người cực kỳ tài giỏi mới làm được, tôi không cảm thấy tò mò, chỉ là kiềm nén cảm xúc sẽ rất khó, cho dù là tôi cũng có lúc mất khống chế.”

“Có gì khó chứ, tôi là cố ý nổi nóng, lúc tôi không muốn tức thì sẽ không tức thôi.” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.

Barney: “…”

“Anh Hạng vốn là người lợi hại, Lã Bá Vĩ đã nói chuyện này với tôi rồi, tôi cảm thấy rất khâm phục anh, đoán chừng chỉ có mình anh Hạng mới có bản lĩnh này.”

“Những gì cậu nói, tôi thật sự cảm thấy trong lòng rất thoải mái, sao cậu làm được vậy?” Hạng Thịnh Duật tò mò hỏi.

“Chỉ cần thật lòng bày tỏ là được, nếu chỉ khen ngợi giả dối, ngược lại sẽ khiến người khác khó chịu, nhưng nếu thật lòng, đối phương có thể cảm nhận được dòng điện và từ trường của mình.”

“Vậy thì chắc chắn từ trường của Mục Uyển bị hỏng rồi, không phân biệt được tốt xấu.”

“Không phải cô ấy không phân biệt được tốt xấu, mà do chuyện quá khứ đã dựng lên một vách ngăn trong lòng cô ấy, cô ấy có phán đoán của mình, cũng tin vào điều đó, cô ấy không tin bất kỳ ai, do đó hành vi, ngôn ngữ của cô ấy sẽ cực đoan.” Barney nói.

“Cậu mới ở chung với cô ấy một ngày, còn tôi quen cô ấy 26 năm, cậu hiểu rõ cô ấy bằng tôi sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại, trong mắt ẩn chứa sự nguy hiểm.

Barney không phản bác đáp một tiếng: “Đúng vậy.”

Hạng Thịnh Duật ngồi dậy, anh đã mất đi sự lười biếng ban nãy, trở nên nghiêm túc nói: “Nói về Eva mà cậu từng chữa bệnh đi, cô ta bị gì vậy?”

Barney tò mò: “Anh muốn biết chuyện cô ấy sao?”

“Cậu sẽ không nói với tôi là cậu không thể tiết lộ thông tin của người bệnh chứ?” Hạng Thịnh Duật mỉa mai.

“Không phải thế, Eva được xưng là người đẹp đứng đầu ở YLK, cô ấy quả thật rất đẹp, nhất là đôi mắt, quyến rũ động lòng người, vóc người cũng rất đẹp, nhưng cô ấy lại hay lo lắng quá độ và mắc chứng trầm cảm nặng.

Cô ấy lo địa vị mình bị thay thế, mình sẽ già đi, không còn nhan sắc nữa, tài nguyên sẽ bị cướp, cô ấy có nhiều nỗi lo, càng lo mình không được đàn ông nâng đỡ bảo vệ, bị hãm hại, nhưng áp lực lớn nhất đến từ ba mẹ cô ấy.

Đó không phải ba mẹ ruột của cô ấy, cô ấy lo mình mất đi giá trị trong lòng ba mẹ nuôi, và họ sẽ không cần cô nữa.

Trước khi phát bệnh, cô ấy đã mua cho ba mẹ nuôi một căn nhà, đứng tên họ, nhưng họ lại cho em gái cô khiến cô bị đả kích.

Cô cảm thấy ba mẹ nuôi chỉ yêu em gái, coi cô là công cụ kiếm tiền.

Cảm xúc tan vỡ, trạng thái tinh thần không tốt, ngủ không ngon, ăn cũng không ngon, sắc mặt kém, nhan sắc cũng không còn, do đó cô ấy càng lo lắng thêm.” Barney nói.

“Giờ cô ta sao rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Nói thế nào nhỉ? Lúc tôi khám cho cô ấy, cũng tạm thời ổn định rồi, nhưng bệnh trầm cảm và chứng lo lắng của cô ấy phải uống thuốc trong thời gian dài, cho dù uống thuốc vẫn dễ tái phát, hơn nữa lần sau sẽ nghiêm trọng hơn lần trước, có nhiều người lúc cảm thấy không chịu đựng nổi sẽ tìm Bạch Nguyệt. Anh biết Bạch Nguyệt chứ?” Barney hỏi.

Hạng Thịnh Duật nhíu mày: “Đương nhiên, tôi muốn gặp cô ấy cũng rất dễ dàng.”

“Phương pháp của cô ấy rất tốt, dùng cách thôi miên tiềm thức để người đó quên đi đoạn ký ức đau khổ, nếu không còn đoạn ký ức đó, đương nhiên sẽ sống một cuộc sống bình thường, thật ra phương pháp này rất khó, bởi vì không phải chỉ có một hai chuyện đau khổ, mà nó là một phản ứng dây chuyền, quan trọng là người nhà nhất định phải phối hợp, nếu người nhà không phối hợp, người bệnh sẽ mất khi một đoạn ký ức, thật ra cũng chỉ là vấn đề, đương nhiên đây chỉ cảm giác và nhận định của tôi, nếu không đau khổ đến tận cùng, không nên yêu cầu bác sĩ tâm lý thôi miên.” Barney nói.

“Đừng đi xa quá, nói về chuyện của Eva, Bộ trưởng bộ tài nguyên rất yêu cô ta đúng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Phải nói rằng có rất nhiều đàn ông yêu cô ấy, cô ấy chỉ yêu một người đàn ông, nhưng đứng trước lợi ích sống còn thì chưa chắc.” Barney nói.

“Tôi có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu, còn yêu cầu thì tùy cậu, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu thỏa mãn.”

Barney nở nụ cười: “Tôi không ham muốn thứ gì, nhưng nếu đã quen biết anh, tôi nghĩ là do số phận đã sắp đặt, tôi không cần bất cứ điều kiện gì, anh nói đi, là nhiệm vụ gì?”

Hạng Thịnh Duật không ngờ Barney lại đồng ý sảng khoái như thế, hơn nữa còn không cần điều kiện.

“Tính cách của cậu rất phóng khoáng.”

“Bởi vì tôi vốn không thiếu thứ gì, cũng không cầu xin thứ gì, chỉ làm tùy hứng, gió thổi tới đâu tôi đi tới đó. Giúp người khác cũng phải xem duyên phận đã.” Barney cười nói.

“Tôi sẽ đưa bản kế hoạch cho cậu, YLK phát hiện một mỏ dầu rất lớn, bọn họ sợ xuất khẩu sẽ ảnh hưởng đến giá dầu, nên tạm thời chưa tuyên bố ra ngoài, còn hợp tác thuyết phục thế nào đều nằm trong đó, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

“Phát hiện mỏ dầu là chuyện tốt, đây cũng là chuyện tốt để giảm giá dầu trên toàn cầu, vì nước vì dân, tôi sẽ giúp anh thương lượng chuyện hợp tác này.” Barney đồng ý rất sảng khoái.

Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Tôi cứ nghĩ để thuyết phục được cậu, tôi cần phải cưỡng ép và dụ dỗ mới được, nếu cậu đã đồng ý sảng khoái như thế, vậy tôi cũng đáp ứng cậu một yêu cầu, đợi cậu nghĩ ra muốn thứ gì thì nói tôi sau.”

“Được, khi nào tôi đi YLK vậy?” Barney hỏi.

“Hôm nay cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sẽ đi, tôi hy vọng cậu có thể lấy được bản hợp đồng này trong vòng 1 tuần, nếu cậu cần thêm thời gian cũng được, nhưng đừng lâu quá.”

Barney gật đầu: “Được, tôi sẽ dốc hết sức lực. Về sau, vợ anh có cần tôi tới nữa không?”

Hạng Thịnh Duật nhíu mày, đầu lông mày giật giật: “Chúng ta sẽ giữ liên lạc.”

“Ừm.”

Hạng Thịnh Duật quay về tìm Mục Uyển.

Cô đang nằm trên giường xem TV.

Anh đi tới chắn tầm nhìn của cô.

Mục Uyển nghiêng đầu, tầm mắt vẫn dán lên màn hình TV.

Hạng Thịnh Duật cúi đầu, hôn lên trán cô, quan sát khuôn mặt cô: “Lúc mờ ảo thế này, tôi vẫn cảm thấy em rất đẹp.”

Mục Uyển bình tĩnh nhìn anh.

“Đôi mắt rất đẹp.” Hạng Thịnh Duật nói rồi điểm lên mũi cô: “Nhìn thế nào cũng thấy chiếc mũi rất đẹp, nhỏ nhắn tinh xảo, nếu em ăn nhiều hơn, mập hơn một chút, mặt đầy đặn lên không chừng sẽ càng đẹp hơn.”

“Đẹp để làm gì, đến lúc già, có đẹp đến mấy cũng sẽ trôi theo thời gian cùng vẻ thương tiếc, không bằng đừng để ý đến nó.” Mục Uyển nói.

“Vậy em để ý thứ gì?” Hạng Thịnh Duật tới gần cô.

Nhiệt độ trên người anh rất cao, giống như muốn đốt bầu không khí xung quanh.

Cả người Mục Uyển căng cứng.

Hạng Thịnh Duật nhếch miệng nhìn cô cười xấu xa, có thêm một tầng mê hoặc và xúi giục: “Tối nay em muốn giống như trước đây hay thay đổi, tôi sẽ chiều ý em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.