Chương 118. Chúng Ta Ở Bên Nhau Nhé
CHƯƠNG 118. CHÚNG TA Ở BÊN NHAU NHÉ
Bạch Nguyệt nhìn anh, trong đôi mắt cô phản chiếu lại hình dáng đẹp đẽ của anh.
Cô không thích anh mà là yêu anh.
Cô chưa bao giờ thích một người đến như thế, muốn dốc toàn bộ tình cảm tâm tư cho anh, dốc hết sức để ở bên anh.
“Thích hay không thích cũng không thay đổi được quan hệ của chúng ta bây giờ.” Bạch Nguyệt lý trí nói.
“Thế nên, Nguyệt, em thích anh đúng không?” Cố Lăng Kiệt nắm chặt tay cô.
Đối với anh mà nói đáp án này của cô rất quan trọng, là ánh sáng trong cuộc đời tăm tối của anh.
Đôi mắt của Bạch Nguyệt lấp loáng, cô không đáp. Cố Lăng Kiệt kích động cúi xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh rất nồng nàn, rất mạnh liệt, dường như muốn đem tất cả nhớ nhung trong hai tháng đằng đẵng hòa vào trong đó.
Tim đau nhói, đắng chát. Anh nâng cằm cô, cẩn thận hôn lên.
Rõ ràng cô biết là nên từ chối anh, phải đẩy anh ra, phải làm theo kế hoạch đã vạch sẵn của mình, không được phép quay đầu lại.
Thế nhưng, trái tim lại yếu mềm.
Có những thứ tình cảm và khao khát không thể khống chế được bằng lý trí.
Bạch Nguyệt ôm siết lấy cánh tay anh, càng lúc càng chặt, cô nhắm mắt nhưng không đáp lại anh.
Thế nhưng cô cũng không đẩy anh ra, cảm nhận được hơi thở của anh đang phả lên mặt cô. Mạnh mẽ mà lại mát lạnh.
Cô thực sự, rất thích rất thích anh.
Cô thích sự thiên vị của anh dành cho cô, cô thích tấm bảng gỗ mà anh viết, ngay đến nụ hôn của anh cô cũng thích.
Bất tri bất giác, cô đã chạm vào ngón tay anh, trái tim như thể bị thứ gì đó kích thích, quặn thắt đau đớn.
Cô không thể tiếp tục sa đọa như thế này được nữa, đẩy anh ra, cô nhìn thẳng vào đôi mắt như đang cuộn sóng của anh, “Em muốn vào trong.”
“Vẫn còn định ở lại đó sao?” Cố Lăng Kiệt cau mày nhìn cô.
“Cố Lăng Kiệt, anh thích một Bạch Nguyệt như thế nào?” Bạch Nguyệt hỏi, nước mắt trào ra khóe mi.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên khóe mắt cô, mặn mặn.
Anh ôm lấy gáy cô, trán kề trán với cô.
Ba năm trước, khi anh gặp được cô, anh đã điều tra về cô, biết được quá khứ của cô.
Xót xa thương tiếc, từ đó trở đi cô đã ở lại trong tim anh.
Trong ba năm đó, thi thoảng anh lại nghĩ đến cô.
Chắc cô rất hạnh phúc bên chồng mình.
Cô tốt đẹp như thế, kiên cường như thế, lại vừa độc lập vừa thông minh.
Mãi cho đến mấy tháng trước, anh nhận được thỉnh cầu xin chi viện của bộ đội vũ trang. Bên đó nói không rõ ràng, anh cứ tưởng người bị bắt cóc là Bạch Nguyệt, thế nên mới đích thân đến.
Lúc đến rồi mới biết, không phải Bạch Nguyệt mà là người yêu cũ của chồng cô.
Anh cảm thấy cô chính là trách nhiệm của anh, nếu như chồng cô đối xử với cô không tốt, vậy thì anh sẽ chăm sóc cho cô thay anh ta.
Càng tiếp xúc với cô, anh càng cảm thấy thích cô.
Anh không ngờ rằng, chính tình yêu của anh lại dồn cô vào bước đường cùng.
Anh muốn mạnh lên, mạnh mẽ đến mức không ai có thể trói buộc được anh nữa, mạnh đến mức có thể bảo vệ được cô.
“Em không cần làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ là anh đang cố gắng để trở thành con người mà em thích.” Cố Lăng Kiệt nghẹn ngào nói.
Đôi mắt Bạch Nguyệt đỏ hồng nhìn anh, “Đi làm những việc anh nên làm đi, đừng lo cho em, có lẽ là anh không quan tâm đến em, em mới có không gian để hít thở.”
“Em sẽ đợi anh đúng không?” Cố Lăng Kiệt không dám chắc.
Từ trước đến nay anh vẫn luôn rất tự tin, kiêu ngạo, ngang ngược, sắc bén, ngoại trừ một thứ, đó chính là tình cảm đối với cô.
Anh sợ cô sẽ dễ dàng từ bỏ.
“Thời gian sẽ không dừng lại đâu, cho dù là kết hôn cũng có thể ly hôn, chỉ có cả đời mới là lời tỏ tình lâu dài nhất, đừng dễ dàng hứa hẹn, em không dễ dàng hứa điều gì đâu.” Bạch Nguyệt đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Cố Lăng Kiệt nện mạnh nắm đấm lên cánh cửa, thời gian sẽ không dừng lại đâu, cho dù là kết hôn cũng có thể ly hôn, chỉ có cả đời mới là lời tỏ tình lâu dài nhất.
Cô đang muốn ám chỉ điều gì với anh?
Bạch Nguyệt quay về phòng, cô vẫn ở trong phòng 1829.
Trốn tránh không phải là cách hay, những người đó muốn đối phó với cô thì dù cô có ở phòng khác đi nữa thì bọn họ vẫn có cách để hãm hại cô.
Cô cần gian phòng này, để lúc nào cũng nhắc nhở bản thân rằng, mình không an toàn.
Điều mà cô cần phải làm đó chính là bảo vệ mình.
Rất rõ ràng, có kẻ muốn hãm hại cô, nơi này có người không muốn cô ở lại, muốn đá cô ra khỏi viện kiểm sát.
Tiếng chuông báo tin nhắn đến vang lên, cô mở ra đọc, là Cố Lăng Kiệt gửi.
“Ngày mai anh sẽ phái người đến bảo vệ em, lấy danh nghĩa của viện kiểm sát thành phố B đến để giúp đỡ em.”
Tin nhắn này như thể một tảng đá lớn, đánh mạnh vào lòng cô.
Tim cô đập thình thịch.
Cố Lăng Kiệt gửi tin nhắn xong rồi vào phòng tắm.
Nếu như anh đã để cô đi mà cô không đi, vậy thì anh sẽ dốc sức giúp đỡ cô làm những việc mình muốn.
Cố Lăng Kiệt vừa vào phòng tắm liền nghe thấy tiếng động, anh quay lại nhanh chân bước ra vườn hoa trên không.
Bạch Nguyệt vừa bò sang,
Đôi mắt anh sáng ngời, giọng khàn khàn nhưng vẫn không giấu nổi vẻ kích động: “Nguyệt.”
Bạch Nguyệt lao về phía anh, cô ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực của anh, khóc nức nở. Tin nhắn ban nãy của anh đã phá vỡ lớp vỏ ngụy trang và sự đề phòng trong suốt hai tháng qua của cô.
Thực ra cô rất nhớ, rất rất nhớ anh.
Đôi mắt Cố Lăng Kiệt mờ đi, anh ôm cô thật chặt, đặt cô lên giường.
Chiếc đèn ngủ trên tủ đầu giường tỏa ra ánh sáng yếu ớt, bao phủ lên hai người họ, ấm áp nhưng thoảng chút bi thương.
Nụ hôn của Cố Lăng Kiệt liên tiếp trút xuống, cô cuốn lấy eo anh, kéo anh ra phía trước.
Lúc anh đi vào cô hơi đau, hàng lông mày khẽ nhăn lại,
Hơi thở của anh nặng nề, anh nâng cằm cô lên, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, từng nụ hôn dịu dàng đậu lên môi cô.
Sự an ủi rất có tác dụng.
Cô càng lúc càng kích động, giống như một đóa hồng mỹ lệ nở rộ dưới sự chăm chút của anh.
Cô không đi ngay mà nằm bò trong vòng tay anh, hưởng thụ giây phút ấm áp này, “Sao anh lại đến đây? Là vì việc công hay việc tư? Trung tá Thượng đâu rồi, anh không dẫn bọn họ theo à?”
Cố Lăng Kiệt đặt tay lên bụng của cô, kiên nhẫn giải thích, “Anh đến thành phố lân cận vì có chuyện công, đến đây để giải quyết chuyện riêng. Anh cảm thấy vụ án giết cả thôn Đường Tiền có liên quan đến Lữ Lương Thành. Lúc đó ông ta làm trưởng trấn, hơn nữa sau khi xảy ra vụ này, ông ta lại được thăng chức rất nhanh. Cục trưởng Trần của cục vũ trang ở đây là chiến hữu trước kia của anh, anh đã nhờ anh ấy điều tra hộ anh một số chuyện. Thế nên trước đó anh với anh ta ăn cơm ở nhà hàng Vọng Nguyệt. Anh không ngờ lại gặp được em ở đó.”
Bạch Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh, “Chuẩn bị quên em rồi đó hả?”
Cố Lăng Kiệt cong môi, nhìn cô với ánh mắt sáng rực, “Đã rất nhiều lần anh muốn đi tìm em, chẳng phải em nói em không tha thứ cho anh sao? Đi tìm em lại sợ em gặp nguy hiểm, sự bảo vệ lớn nhất của anh đối với em chính là để em đi.”
“Thế nên chúng ta hẳn là cả đời không qua lại với nhau mới đúng chứ nhỉ?” Bạch Nguyệt nghẹn ngào nói, quay lưng lại, nước mắt đã lăn dài trên gò má.
Cố Lăng Kiệt giữ chặt cô, bả vai dán sát vào lưng cô, “Bạch Nguyệt, anh đã nghĩ ra cách rồi, tin anh, chỉ cần hai năm nữa thôi, anh sẽ đường đường chính chính cưới em làm vợ anh, hơn nữa còn là người vợ duy nhất.”