Chương 1177: Chẳng Qua Chỉ Là Trong Một Ý Nghĩ Của Anh
CHƯƠNG 1177: CHẲNG QUA CHỈ LÀ TRONG MỘT Ý NGHĨ CỦA ANH
Mục Uyển theo anh đi vào, có người đang chơi đàn.
Nghe có vẻ không giống như đàn dương cầm, cũng không phải đàn tranh, có hòa âm vậy thì không phải là một loại nhạc cụ rồi.
Phía trước là động nước, ở giữa chừa ra vị trí cho một người có thể qua lại dễ dàng.
Sau khi Mục Uyển đi qua thì nhìn xung quanh.
Là cảnh nhân tạo, nước chảy từ trên gạch xanh xuống, đưa vào trong máng nước bằng đá.
Bên trong máng nước bằng đá nuôi cá vàng, đang tung tăng bơi lội trong ao nước.
Trong ao nước có hoa sen thật và hoa sen giả, chắc hẳn là có máy phun sương bên trong, sương trắng lượn lờ xung quanh.
"Sao em còn chưa vào?" Hạng Thịnh Duật thúc giục.
"Chỗ này của anh bình thường có người ở không?" Mục Uyển hỏi.
Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Bình thường chỉ có một vài giúp việc ở đây, bọn họ phải quét tước dọn dẹp. Tòa lớn như vậy nếu không dọn dẹp sẽ vừa bẩn vừa lộn xộn."
Được rồi Hạng Thịnh Duật tiền nhiều xài không hết, anh làm như vậy cũng có thể nuôi sống rất nhiều người kiếm cơm bằng sức lao động.
Cô đuổi kịp Hạng Thịnh Duật bước vào chỗ ăn cơm.
Trên bàn ăn bày sẵn vài đĩa thức ăn, được đậy kín bằng lồng bàn.
Hạng Thịnh Duật lấy ghế cho cô ngồi.
Mục Uyển không khách sáo ngồi xuống.
Trợ lý đầu bếp riêng của anh mở lồng bàn ra, thức ăn thơm nức mũi.
"Em ăn đi. Chắc đói bụng rồi." Hạng Thịnh Duật múc một bát canh gà để trước mặt cô.
Mục Uyển nếm thử một miếng, rất ngon.
"Canh ngon không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu: "Tài nghệ của đầu bếp không tệ."
"Cũng không chỉ có tài nghệ của đầu bếp, trên đường tới đây em có thấy ngọn núi kia không?"
"Em nhìn thấy, sao thế?"
"Trong canh gà để thêm măng, là măng mọc hoang trên ngọn núi này, gà cũng là nuôi thả trên núi."
"Gà rừng sao?" Mục Uyển kinh ngạc hỏi.
"Không phải, là gà mua, nhưng được nuôi thả trong núi, còn có lợn mọi, em cũng ăn thử xem." Hạng Thịnh Duật nói xong gắp một miếng thịt đặt vào bát của Mục Uyển: "Em biết mấy con lợn mọi nuôi thế nào không?"
Mục Uyển lắc đầu, cảm thấy hôm nay Hạng Thịnh Duật rất kỳ lạ, khác hoàn toàn với cảm giác trước đây của cô.
"Ban ngày người ta thả lợn trên núi, để cho bọn chúng đi lại trên núi, sau đó lúc chạng vạng người ta sẽ quay về phía ngọn núi kêu mấy tiếng ra hiệu, bọn chúng sẽ tự trở về vào chuồng ngủ. Thông thường, ban ngày lúc lùa bọn chúng lên núi họ sẽ cho ăn một lần, buổi tối lúc trở về chuồng cho ăn thêm lần nữa còn buổi trưa thì để cho bọn chúng tự tìm thức ăn trên núi." Hạng Thịnh Duật giải thích.
Mục Uyển tin tưởng nói: "Trước đây em có xem được một thông tin nói rằng lợn là một trong những động vật thông minh nhất trên thế giới."
"Tôi mua trang trại này và ngọn núi phía sau. Ngoài gà, vịt, cá, lợn ra còn có rất nhiều cây ăn quả, qua một hai tháng nữa là chín ăn được. Chúng ta có thể đến đây nghỉ mát. Chẳng phải em muốn sống cuộc sống nhàn nhã như vậy sao? Ở nơi này, em có thể cách xa cuộc sống ồn ào nơi thành thị, cũng có thể cách xa hết thảy gian dối lọc lừa, muốn làm gì thì làm đó." Hạng Thịnh Duật nói xong, cong môi cười.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật với ánh mắt kỳ lạ, cụp mắt xuống ăn canh.
"Sao em không nói gì? Em không thích nơi này sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển im lặng, lại nhìn anh nói: "Nơi này rất tốt, em rất thích, cảm ơn anh."
Hạng Thịnh Duật hài lòng: "Tôi biết là em sẽ thích mà. Ăn nhiều một chút, không ăn cơm trưa đến đây ăn là sáng suốt đúng không?"
"Ừm." Mục Uyển đáp một tiếng, lại cúi đầu ăn canh.
Có chuyện cô vẫn không nghĩ ra.
Tại sao trong chớp mắt Hạng Thịnh Duật lại đối xử tốt với cô như vậy, anh ấy đúng là thích cô, hay là lại đang ấp ủ kế hoạch gì? Mà trong kế hoạch này của anh chắc chắn phải có cô mới được.
“Anh có từng tính xem lời lãi ra vào bao giờ chưa?” Mục Uyển hỏi.
"Lời lãi ra vào là sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi tới.
"Quên đi, không có gì, dù sao anh cũng có tiền, bỏ ra bao nhiêu cũng không sao. Chúng ta đổi câu hỏi đi, em sẽ đi SHL nhanh thôi, em có thời gian một tháng để xoay chuyển."
"Ăn cơm trước đã. Ăn xong, chúng ta sẽ có thời gian một ngày để thảo luận." Hạng Thịnh Duật nói.
Quả thật Mục Uyển cũng đói bụng, cúi đầu ăn cơm.
Chỉ chốc lát cô đã ăn no, cô đặt đũa xuống nhìn Hạng Thịnh Duật.
"Em ăn xong rồi?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Em ăn hai bát cơm đấy, đây là lần đầu tiên em ăn no đến thế." Mục Uyển nói.
"Ừm. Ăn xong lát đi dạo một lúc. Lát nữa tôi sẽ đưa em đi uống trà." Hạng Thịnh Duật nói xong, đặt đũa xuống, rửa tay, súc miệng rồi ra ngoài trước.
Mục Uyển đi theo sau anh. Có người đẩy xe tới, trên xe gắn một cái ô to như cái đình: “Anh còn phô trương hơn cả Hoa Cẩm Vinh."
"Sai, nếu so về vũ lực, tôi mạnh hơn Hoa Cẩm Vinh, nếu so về tài lực tôi mạnh hơn Hoa Cẩm Vinh, vì vậy tôi phô trương hơn ông ta là đúng. Vũ lực của ông ta là dựa vào người khác, còn vũ lực của tôi là dựa vào bản thân. Tiền bạc của ông ta là dựa vào dân chúng, còn tiền của tôi là dựa vào chính mình." Hạng Thịnh Duật ngạo mạn nói, khóe miệng cong lên: "Tôi phô trương không thẹn với lòng."
Mục Uyển không muốn lý luận với anh những điều này: "Em muốn xuất phát vào ngày mai hoặc ngày kia."
Ánh mắt của Hạng Thịnh Duật lấp lóe nhìn cô: "Em ngồi một lát đi."
Anh ngồi lên xe.
Mục Uyển chỉ có thể ngồi lên theo.
Người của anh tiếp tục đẩy xe.
"Em có biết làm thế nào để cho hạ giá cả xuống không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.
"Tạm thời thì chưa, giá này là do phu nhân Lan Ninh đưa ra, em không hiểu rõ lắm về tình hình đất nước của bọn họ, cũng không hiểu rõ về người nắm quyền, mọi chuyện phải đợi sau khi đi qua đó rồi nói sau. Cũng may vẫn còn một tháng, chắc vẫn tranh thủ được một ít." Mục Uyển nói.
"Em không biết gì cả mà cũng dám chấp nhận. Tôi có nên nói em là điếc không sợ súng hay là nói em phân tích rõ ràng rồi nên mới không kiêng dè đây?" Hạng Thịnh Duật đáp lại lời nói trước đó của cô.
"Là do tình thế bất đắc dĩ mà thôi, lúc đó anh cũng có mặt ở đó, anh cũng biết rõ tại sao em phải tiếp nhận mà." Mục Uyển trả lời lại.
Hạng Thịnh Duật hiểu rõ.
Phu nhân Lan Ninh ép người quá đáng, cũng chỉ có thể đánh cược một phen, để giữ thể diện, trước tiên phải đạt được danh hiệu phu nhân An Ninh rồi tính sau.
"Nếu tôi tiếp nhận, em nghe kỹ cho tôi." Hạng Thịnh Duật trở nên nghiêm túc.
Mục Uyển phỏng chừng anh muốn nói điểm quan trọng với cô, không dám không nghe kỹ: "Em có thể ghi âm không?"
"Dùng đầu óc, em có thể nhớ kỹ." Hạng Thịnh Duật nói: "SHL là một đất nước lớn về dầu mỏ và châu báu. Dầu của bọn họ xuất khẩu đi rất nhiều nước, chất lượng quả thật rất tốt. Giá cả mà phu nhân Lan Ninh ký cũng nằm trong giá cả thị trường. Đất nước của họ là chế độ quân vương. Quốc vương của bọn họ có một con trai và một con gái. Thái tử, đứa con trai này rất ngang ngược, cũng rất tùy hứng. Nhưng phu nhân Lan Ninh lại có được sự tin tưởng của cậu ta, cụ thể là làm sao có được anh cũng không biết, chỉ có điều quả thực mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt, người bình thường khó có thể phá hoại được. Em muốn đàm phán hạ giá, e là rất khó."
"Em cũng biết là rất khó, nếu không phu nhân Lan Ninh cũng sẽ không lấy chuyện đó ra làm khó em. Chắc chắn mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt." Trong lòng Mục Uyển cũng hiểu rõ.
"Có điều, tôi có cách..." Hạng Thịnh Duật thu lại nụ cười trên khóe môi.
Cô cũng biết anh có cách, không có chuyện gì có thể làm khó anh.
Anh nói giúp cô rửa sạch thanh danh, anh làm được, anh nói giúp cô lấy được tước vị phu nhân An Ninh, anh cũng đã làm được.
Cô tin tưởng năng lực của anh.