Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1162: Chap-1163




Chương 1163: Tôi Muốn Bọn Họ Sống Không Bằng Chết​

CHƯƠNG 1163: TÔI MUỐN BỌN HỌ SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT

Anh mua sữa và coca đến chỗ Mục Uyển đang hát.

Mục Uyển đang hát bài .

Anh đặt chai sữa vào tay cô, mở ghế ra ngồi xuống, nhìn cô một lát rồi đeo tai nghe vào.

Đúng lúc nghe thấy âm cuối của Mục Uyển: “Ừm…”

Anh nhíu mày nhìn cô.

Mục Uyển vặn nắp, uống hai ngụm sữa bò rồi dựa vào cảm giác đóng nắp lại.

Cô muốn đặt chai sữa bò xuống, nhưng đặt mấy lần vẫn không chạm tới nơi có thể đặt chai sữa: “Hạng Thịnh Duật.”

“Ngu ngốc.” Hạng Thịnh Duật nói rồi cầm chai sữa trong tay Mục Uyển để lên một chiếc ghế.

Bài hát tiếp theo là .

“Anh biết hát bài này không?” Mục Uyển hỏi.

“Có thứ gì mà tôi không biết chứ.” Hạng Thịnh Duật ngông cuồng nói.

“Vậy anh hát đi, tôi nghe, tôi cũng hơi mệt rồi.” Mục Uyển nói.

“Ừm.” Hạng Thịnh Duật đáp rồi cầm micro mở miệng hát: “Khi nào có trăng sáng, nâng rượu hỏi trời xanh, không biết trên cung điện, đêm nay là năm nào, ta muốn bay theo gió, lại sợ cung điện xa hoa, càng cao càng lạnh lẽo, nhảy múa tìm bóng dáng, dường như ở nhân gian…”

Mục Uyển nghe tiếng hát của Hạng Thịnh Duật, nếu không phải cô hiểu rõ cách làm người của anh thì giọng hát dịu dàng, ấm áp, lại trong trẻo, sạch sẽ của anh xán lạn giống ánh mặt trời, nụ cười ấm áp bước trên ánh trăng sáng trong, bên trên mặt biển tối tăm, đầy ngạo nghễ, tỏa sáng.

Mục Uyển đắm chìm trong tiếng hát anh.

Ba phút 20 giây sau, Hạng Thịnh Duật hát xong.

Mục Uyển chưa cảm thấy đã: “Anh hát rất hay, còn hay hơn ca sĩ nữa, anh hát thêm bài nữa đi.”

Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: “Giờ em mới biết tôi hát hay sao, thời gian không còn nhiều nữa, bài cuối cùng là , chúng ta song ca đi.”

“Mấy giờ rồi?” Mục Uyển hỏi.

“1 giờ 55 rồi. Em cắt bài hát đúng không? Hát xong chúng ta sẽ tới cuộc thi.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Ừm.” Mục Uyển bắt đầu hát.

Hạng Thịnh Duật hát cùng cô.

Tâm trạng Mục Uyển rất tốt, ngay cả giọng hát cũng rất nhẹ nhàng.

Tâm trạng của anh cũng tốt theo, khoác tay lên trên ghế phía sau cô, cầm điện thoại chụp một tấm hình.

Điều khiến anh tiếc nuối là mắt Mục Uyển quấn băng, nếu cô có thể nhìn vào camera thì hoàn hảo rồi.

Hai người rất giống một đôi.

Thời trẻ, bọn họ vốn là một đôi, chỉ là lúc đó họ còn trẻ, tranh giành háo thắng, không biết tình yêu, thiện cảm là gì, vì vậy họ đã bỏ lỡ nhau trong cuộc đời.

Mục Uyển hát xong thì nói: “Giờ chúng ta phải đi ra ngoài sao?”

“Ừm. Em uống sữa trước đi rồi chúng ta đi.” Hạng Thịnh Duật nói rồi mở nắp chai, đưa tới tay cô: “Tôi đã mở nắp rồi đó.”

“Ừm.” Mục Uyển đáp, uống mấy ngụm sữa rồi đưa cho anh: “Bên kia hai giờ bắt đầu, chúng ta phải đi nhanh lên mới kịp.”

“Chỗ đó ở ngay bên cạnh thôi. Chúng ta sẽ tới kịp.” Hạng Thịnh Duật nói.

Cho dù không tới kịp, chỉ cần một câu nói của anh là xong.

Anh vốn là vua trò chơi.

Cô và Hạng Thịnh Duật đi được mấy bước thì nghe MC nói: “Người xưa có câu, tu hành trăm năm sẽ chung một thuyền, hôm nay chúng ta có duyên tụ họp ở đây đều do kiếp trước tu hành trăm năm, có rất nhiều đăng ký tham gia trò chơi này, chúng tôi không ngờ mọi người lại nhiệt tình như thế, do đó chúng tôi quyết định chia thành 10 nhóm, người đứng đầu mỗi nhóm sẽ tiến hành cuộc thi thứ hai, lần này giải nhất dành cho mọi người là một cặp nhẫn kim cương, giải nhì vẫn là một cặp nhẫn kim cương, giải ba vẫn là một cặp nhẫn kim cương, chỉ cần mọi người hoàn thành, tất cả đều có giải thưởng, giải nhất cộng 30 triệu, giải nhì cộng 9 triệu, giải ba cộng 3 triệu, vì tình yêu của các cô gái, cố lên nào.”

“Tất cả các giải đều là nhẫn kim cương sao?”

“Em muốn gì sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Tôi cảm thấy không ngon ăn như thế.” Mục Uyển nói.

“Nhẫn kim cương có thể giảm giá, nếu em không thích, có thể trực tiếp đổi thành tiền mặt để mua thứ mình thích, không thì thôi.” Hạng Thịnh Duật cúi mắt nhìn ngón tay cô.

Sao anh cảm thấy ngón tay cô thiếu nhẫn kim cương của anh nhỉ?

“Ừm.” Mục Uyển đáp lại: “Cố lên.”

Bọn họ ở trong nhóm 1, trò chơi rất đơn giản, một người bị bịt mắt, lắng nghe người khác chỉ huy, vượt qua một số chướng ngại vật, người đầu tiên đến đích là người đứng đầu.

Hạng Thịnh Duật chỉ huy, Mục Uyển đã quen với việc không nhìn thấy, lại có năng lực cảm nhận cao, cho nên cô là người nhanh nhất, chỉ cần nghe theo tiếng trống của anh.

Cô hơi hưng phấn hỏi: “Chúng ta đến đích rồi sao? Đứng thứ mấy vậy?”

“Đứng đầu, vị trí thứ hai vẫn đang vật lộn trên đường kìa, để tôi đi hỏi MC thử xem, 10 nhóm phải mất một tiếng, một tiếng sau chúng ta mới thi tiếp, giờ em có muốn đi hát tiếp không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.

“Nhỡ chúng ta bỏ lỡ cuộc thi thì sao?” Mục Uyển không yên tâm.

“Có tôi ở đây, sao có thể bỏ lỡ được, nếu em không muốn hát, thời gian này có thể sẽ sắp xếp diễn tấu hài không tới một tiếng, chúng ta xem xong rồi về vừa khéo thi luôn.” Hạng Thịnh Duật giới thiệu.

“Có diễn tấu hài sao? Lúc trước có lần đi khảo sát ở nước A, có vị chủ tịch tỉnh sắp xếp mấy người chuyên sắp xếp diễn tấu hài, rất nhiều nhân vật hài nổi tiếng đều tới từ nơi đó.” Mục Uyển nhớ lại.

“Có một số nền văn hóa trao đổi lẫn nhau, lần này tôi mời tới mấy người tấu hài cũng không tệ, có tôi ở đây, bảo đảm em sẽ không đến trễ.” Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển gật đầu: “Được.”

Hạng Thịnh Duật dứt khoát bế cô lên: “Như vậy sẽ dễ dàng hơn.”

Cô cũng không từ chối, chống lại anh chỉ lãng phí thời gian và sức lực mà thôi.

Cô tựa lên bả vai anh, có thể cảm nhận được hơi thở của anh phả trên mặt cô: “Gần đây anh rất rảnh rỗi sao?”

Hạng Thịnh Duật mím môi, không trả lời cô.

Không phải anh rảnh rỗi mà anh cảm thấy chuyện của cô quan trọng hơn những chuyện khác, trong tim luôn nhớ đến cô, không thể làm những chuyện khác.

‘Ting’, anh bước vào thang máy.

“Lần này trở về, bên Hoa Tĩnh Vinh sẽ phong tôi tước vị phu nhân An Bình sao?” Mục Uyển hỏi.

“Ừm, vẫn còn một chuyện nữa, video tôi đã lấy được rồi.”

“Video nào?” Mục Uyển nhất thời không hiểu rõ video nào.

“Video Nam Cung Nguyệt vu oan cho ông nội, tối nay tôi sẽ phát tán nó ra bên ngoài, nhà họ Hạng sẽ được minh oan.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Nam Cung Nguyệt hãm hại nhà họ Hạng sao, anh định đối phó cô ta thế nào?” Mục Uyển hỏi.

“Tôi và Thẩm Diên Dũng đã liên minh, đồng ý giao Nam Cung Nguyệt cho anh ta.”

“Anh định tha cho cô ta một con đường sống sao?” Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật cười nhạo: “Việc nhỏ không nhẫn nhịn được việc lớn ắt sẽ loạn, Sở Dã Bạch và Nam Cung Nguyệt hại chết ông nội, còn vu oan cho nhà họ Hạng, nếu để họ chết thì quá dễ dàng cho họ, tôi sẽ khiến những ngày tháng sau này của họ sống không bằng chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.