Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1142: Chap-1143




Chương 1143: Uyển Uyển, Lại Ngớ Ngẩn Nữa À​

CHƯƠNG 1143: UYỂN UYỂN, LẠI NGỚ NGẨN NỮA À

"Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của tiên sinh và lợi ích của anh tôi thì tôi sẽ nghe lời cô." Sở Giản bất đắc dĩ nói.

"Vậy anh kêu tôi một tiếng chị xem nào." Mục Uyển nói .

Sở Giản nhướng mày, dáng vẻ bị làm khó nói: "Cô hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ?"

"Hạng Thịnh Duật cũng bằng tuổi tôi, cũng nhỏ hơn anh, nhưng anh lại xem anh ấy là ông lớn, tôi tự hạ thấp vai vế chỉ làm chị thôi, như vậy không quá đáng nhỉ?" Mục Uyển hỏi.

Sở Giản hiểu rõ, nói năng hùng hồn: "Chị, chị Mục, chị Mục Uyển."

Lần này Mục Uyển thực sự bị chọc cười, tiếng cười phát ra từ lục phủ ngũ tạng.

Sở Giản thành công bị cô gạt.

"Em trai ngoan, chị cứu em một mạng, em chỉ cần nói cho chị biết Hạng Thịnh Duật ở đâu là được rồi, chị tự đi tìm anh ấy." Mục Uyển nói.

Sở Giản nghĩ một hồi, ngón tay chỉ lên trên: "Ở trên tầng cao nhất sắp xếp nến, buổi tối còn có hoa tươi nữa đấy."

"Hoa tươi, trên thuyền lấy đâu ra hoa tươi?" Mục Uyển thuận miệng hỏi.

"Trước khi lên thuyền tiên sinh đã bảo tôi mua rất nhiều hoa tươi, loại hoa này để trong nước, trong nước lại nhỏ thêm vài giọt dưỡng chất, trong vòng ba ngày hoàn toàn sẽ không bị tàn, cũng không bị khô héo, anh ấy nói cô thích hoa.." Sở Giản báo cáo.

Cô nói thích hoa lúc nào chứ?

"Trừ âm mưu tính toán lúc đầu ra, quả thật Hạng Thịnh Duật đối với tôi không tệ lắm. Anh ấy còn giúp tôi rửa sạch danh dự, tôi rất tò mò mục đích của anh ấy, là muốn dụ tôi yêu anh ấy chứ gì? Đợi sau khi tôi yêu anh ấy rồi, anh ấy sẽ bỏ tôi đúng chứ?" Mục Uyển hỏi.

Sở Giản cúi đầu: "Tâm tư của ngài ấy tôi không dám phỏng đoán."

Mục Uyển đoán Hạng Thịnh Duật cũng sẽ không nói với bọn họ những chuyện này, vì thế cô không làm khó Sở Giản nữa.

Cô đi tới tầng cao nhất một mình.

Hạng Thịnh Duật sai người sắp xếp rất dễ nhìn, dựng một cái lều, xung quanh rải đầy hoa tươi.

Gió biển rất lớn, lụa mỏng lay động theo gió, bố cảnh này rất giống trong phim chiếu trên truyền hình.

Đúng là rất đẹp, đặc biệt là còn phối hợp với đèn nhỏ năm màu, càng khiến người ta có cảm giác mộng ảo.

Thậm chí... Trừ Hạng Thịnh Duật ra, nơi này chỉ có đầu bếp, trợ lý của đầu bếp, nghệ sĩ đánh kéo đàn violon ra thì không còn ai khác.

Mục Uyển ngồi xuống đối diện với anh: "Anh như vậy thủ hạ của anh sẽ oán hận tôi."

"Tiệm bán hoa sẽ cảm ơn em, con người sống trên đời cũng sẽ có người thích mình, có người hận mình, chỉ là em suy nghĩ quá nhiều thôi luôn để tâm vào những chuyện vụn vặt." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển quan sát ngọn nến trên bàn: "Ngọn nến này của anh là giả à?"

"Không phải em nói lời thừa rồi sao? Nơi này gió lớn như vậy, có thể đốt nến nhưng đốt rồi cũng sẽ tắt thôi." Hạng Thịnh Duật dựa vào ghế, lười nhác nhìn cô, không vui nói.

Mục Uyển cụp mắt, thở dài một hơi.

Biển đẹp, hoa đẹp, lều đẹp thức ăn cũng ngon. Thứ duy nhất không đẹp chính là người đàn ông trước mặt này, quả thực là phá hoại bầu không khí mà, khiến cô cũng không thể trở nên cao quý được.

Cô cũng không muốn nói chuyện với anh.

Người đánh đàn đi qua kéo đàn, tiếng nhạc du dương.

Hạng Thịnh Duật ngóng nhìn cô.

Món thứ nhất tôm hùm đã làm xong, trợ lý đầu bếp bưng lên.

Thoạt nhìn giống như nguyên con.

Hạng Thịnh Duật mở nắp đậy thức ăn ra, thịt bên trong đã được làm sẵn, cắt thành từng miếng, xào cùng thơm và gà cắt quân cờ. Cuối cùng còn để thêm phô mai đem đi hấp, để trong khuôn nên vẫn là hình dạng của một con tôm hùm.

Hạng Thịnh Duật cắt một miếng nhỏ đặt trong đĩa của Mục Uyển: "Nếm thử xem có thích không?"

Mục Uyển ăn một miếng: "Mùi vị rất đặc biệt, đây là lần đầu tiên tôi ăn khẩu vị này đấy."

Hạng Thịnh Duật lại cắt một miếng, để vào dĩa của cô: "Sáng mai thuyền sẽ đến nước X, sẽ ở đó một ngày, buổi tối rời đi, em muốn đi đâu?"

"Nước X có gì vui?" Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật nhún vai: "Trừ lịch sử nhân văn không giống nhau, thật ra phong cảnh cũng không khác bao nhiêu, nơi đó là địa bàn của Thẩm Diên Dũng. Nếu muốn nói đặc biệt nhất chính là quốc gia này có mấy nhà ảo thuật đỉnh cấp, chúng ta có thể đi xem diễn ảo thuật."

"Vậy thì đi xem diễn ảo thuật đi, tôi chưa đến nước này bao giờ. Sau đó buổi trưa chúng ta tìm chỗ ăn mấy món đặc sản ở đây, anh thấy thế nào?"

"Được. Uống rượu vang không?" Hạng Thịnh Duật hỏi.

"Một chút thôi."

"Sẽ không để cho em uống nhiều, cơ thể em không tốt, anh là người chịu tổn thất trực tiếp." Hạng Thịnh Duật nói, sau đó rót cho Mục Uyển một ly rượu vang nhỏ.

"Dựa dựa theo lời anh nói nếu cơ thể anh không tốt, người bị tổn thất trực tiếp cũng là tôi, vậy bình thường tôi có thể quản anh được không?" Mục Uyển hỏi ngược lại, nhấp một hớp rượu.

Hạng Thịnh Duật nhíu mày, trong con ngươi lóe lên gợn sóng lạ: "Ngay cả mẹ anh cũng không quản được anh."

Mục Uyển cũng cong khóe miệng: "Mẹ tôi cũng không quản được tôi."

Trợ lý đầu bếp lại mang lên món thứ hai xà lách trộn và gan ngỗng.

Mục Uyển chăm chú ăn.

"Uyển Uyển." Hạng Thịnh Duật gọi cô: "Em thích con trai hay con gái?"

"Cái gì?" Mục Uyển trong nháy mắt không hiểu được ý của anh.

"Anh nói là đứa bé, đứa bé do em sinh." Hạng Thịnh Duật hỏi.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này: "Anh hỏi thế để làm gì, cũng không phải tôi thích đứa nào là có thể sinh được đứa đó."

"Vậy em muốn sinh mấy đứa?" Hạng Thịnh Duật vội hỏi tiếp.

Vấn đề sinh con này quá xa vời đối với cô.

Trước kia cô đến chỗ của Bạch Nguyệt, cô được biết Bạch Nguyệt có ba đứa con trai và một đứa con gái, trong đó có một đứa con trai không phải là con ruột của cô ấy, mà đứa con trai đó cũng không ở chung với bọn họ hình như là giao cho ai huấn luyện thì phải.

Trước đó rất lâu Bạch Nguyệt có một đứa con không gặp, đứa bé này muốn sống với ba mẹ nuôi, bây giờ vẫn còn sống với ba mẹ nuôi.

Bây giờ bên cạnh cô ấy chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái.

"Nếu như sinh ra mà không chăm sóc tốt, không có môi trường bạn bè yêu thương, tôi cảm thấy thà không sinh sẽ tốt hơn." Mục Uyển nói sâu xa.

"Hoàn cảnh sẽ thay đổi, có thể bây giờ em cho rằng môi trường bạn bè yêu thương thế nhưng ba năm sau hoàn cảnh sẽ thay đổi, xảy ra rủi ro, lẽ nào em nhét đứa bé trở vô sao?" Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.

Mục Uyển ngẩn người, hình như anh nói cũng có lý.

"Anh cảm thấy hoàn cảnh có thể do bản thân lựa chọn, có thể thay đổi, điều quan trọng là bản thân em phải biết em muốn làm gì. Ví dụ như Hình Thiên sắp cưới con gái của Hoa Cẩm Vinh rồi, cho dù có gặp mặt em và anh ta cũng chỉ là người xa lạ, đừng dây dưa nữa sẽ tốt cho tất cả mọi người." Hạng Thịnh Duật nói.

"Tôi đâu có ngốc." Mục Uyển đáp trả anh một câu.

"Em nhận thức bản thân mình chưa đầy đủ, vì vậy sẽ khiến em có những sai lầm tự cho mình là đúng." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển: "..."

"Vậy anh cảm thấy anh thông minh?" Cô hỏi ngược lại.

Hạng Thịnh Duật nhếch miệng: "Đương nhiên."

"A." Mục Uyển phì cười, cắt thịt tôm: "Nếu anh đủ thông minh thì bây giờ anh nên đi nịnh hót Phó Hâm Ưu của bà Lan Ninh, chứ không phải lãng phí thời gian ở trên thuyền với tôi?"

"Lại vờ ngớ ngẩn." Hạng Thịnh Duật sâu kín nói: "Anh đối với bọn họ mà nói chỉ cần biểu hiện ra đầy đủ thế lực và năng lực, nói chuyện cũng là dư thừa chứ đừng nói tới việc ăn cơm. Bọn họ rất thông minh, chỉ có người ngốc, mới cần anh chỉ điểm mãi ví dụ như em, quá ngốc."

Mục Uyển có cảm giác ăn không vô, cô đặt nĩa xuống nói: "Tôi ăn no rồi."

"Đấy, lại nói lời ngớ ngẩn nữa rồi. Anh đã tháo rồi." Hạng Thịnh Duật nói.

Mục Uyển: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.