Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1132: Chap-1133




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1133: Tất Cả Đều Do Số Phận An Bài​

CHƯƠNG 1133: TẤT CẢ ĐỀU DO SỐ PHẬN AN BÀI

“Tôi sai rồi, tôi đã nhận thức sâu sắc được lỗi lầm của mình. Tôi thà rằng nói xấu ông chủ cũng nhất định sẽ không nói những lời khó nghe về phu nhân. Tôi thà rằng đắc tội với cậu chứ không dám đắc tội phu nhân.” Sở Nguyên cúi đầu nhận lỗi.

Hạng Thịnh Duật đứng dậy, đi đến trước mặt Sở Nguyên: “Ấm ức sao?”

“Là tôi ấm ức thay cho anh.” Sở Nguyên đỏ hoe mắt nói: “Ông chủ cũng biết rõ, anh đối xử tốt với cô ấy như vậy nhưng Mục Uyển chưa từng đối xử công bằng với anh. Hình Thiên vừa tới tìm thì cô ta đã có thể bỏ mặc tất cả, đến địa vị phu nhân An Ninh cũng không cần để đi theo Hình Thiên. Chắc cô ta cũng biết anh đã phải tốn bao nhiêu công sức và thời gian mới có thể đưa cô ta lên làm phu nhân.”

“Người mà cô ấy thích là Hình Thiên, đương nhiên sẽ đối xử tốt với anh ta.” Hạng Thịnh Duật nói.

“Vậy tại sao ông chủ lại phải dốc lòng cho cô ta như vậy chứ?” Sở Nguyên không hiểu.

Hạng Thịnh Duật: “Cậu là anh em của tôi nên tôi chỉ nói với cậu một lần. Những lời này chỉ có thể nói với cậu, và cũng chỉ có cậu mới có thể nghe tôi nói.”

Sở Nguyên nhìn Hạng Thịnh Duật chăm chú.

Hạng Thịnh Duật trầm ngâm, dường như trong lòng anh đang rất hỗn loạn, phức tạp. Một lát sau anh ta lên tiếng: “Anh đã bao giờ thấy tôi phán đoán và quyết định sau chưa? Người khác không tin tôi, lẽ nào đến anh cũng không có chút lòng tin với tôi sao?”

“Chính vì tôi tin ông chủ nên tôi mới thấy cậu làm như vậy là không đáng.” Sở Nguyên rưng rưng.

Sắc mặt Hạng Thịnh Duật vẫn không thay đổi, anh chậm rãi nói: “Nếu như có một ngày cô ấy đứng bên cạnh tôi với danh hiệu phu nhân Lan Ninh thì sao?”

“Tôi cho rằng cô ta muốn có được danh hiệu đó không phải là để đứng bên cạnh anh, mà là vì muốn rời khỏi anh càng xa càng tốt. Có như vậy cô ta mới có thể đi tìm Hình Thiên. Cô ta chính là quyết định sai lầm duy nhất của ông chủ.” Sở Nguyên lo lắng nói.

Hạng Thịnh Duật chau mày: “Vẫn là cậu không tin quyết định của tôi? Tôi không cho phép cậu tự hành động một lần nữa, cậu vẫn chưa thấy được hậu quả của vụ nổ súng sao?”

Sở Nguyên cúi đầu: “Đúng là tôi đã quá lo lắng. Có lẽ ông chủ cảm thấy điều sai lầm nhất chính là chọn tôi.”

Nói rồi Sở Nguyên quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Hạng Thịnh Duật.

Hạng Thinh Duật quay lại ghế ngồi, anh liền gọi điện thoại qua cho Mục Uyển.

Mục Uyển cũng vừa xem xong tin tức, thấy Hạng Thịnh Duật gọi đến cô liền nhấc máy nghe.

“Alo” Mục Uyển nói.

Nhưng phía Hạng Thịnh Duật vẫn không có ai lên tiếng.

“Alo” Mục Uyển lại nói tiếp, phía Hạng Thịnh Duật vẫn không có âm thanh gì. “Tín hiệu ở chỗ anh không tốt, vậy tôi cúp máy đây.”

Khi cô định tắt máy thì Hạng Thịnh Duật liền lên tiếng: “Em đang làm gì vậy?”

“Tôi đang ăn cơm, tôi gọi đồ ăn lên phòng ngồi.” Mục Uyển trả lời.

“Em không có việc gì phải báo cho anh biết sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi

Mục Uyển ngừng lại một lát, cô ngồi tựa vào ghế rồi phóng tầm mắt ra xa ngoài ban công: “Tôi đã xem tin tức hôm nay, cảm ơn anh.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” Hạng Thịnh Duật

“Có bao nhiêu thì anh cũng đã biết hết, còn phải hỏi tôi sao?”

“Anh muốn nghe chính miệng em nói ra.” Hạng Thịnh Duật cười nói.

Mục Uyển nhâm nhi li rượu vang, cô kiên định: “Tôi đã nói qua rồi, tôi muốn trở thành một người chiến hữu.”

“Là chiến hữu bên cạnh Hình Thiên, hay là chiến hữu bên cạnh anh?” Hạng Thịnh Duật vẫn hỏi tiếp dù trong lòng anh đã tự có cho mình câu trả lời. Nhưng Hạng Thịnh Duật là vậy, anh ta không can tâm tin vào những điều mà anh ta không muốn. Anh ta không ngừng hỏi, không ngừng do xét không phải là muốn biết được sự thật. Cái mà anh ta muốn nhìn thấy, muốn nghe được là những điều mà bản thân anh ta mong muốn.

“Hiện tại là vì bản thân tôi, còn sau này thì không rõ, trong tương lại vẫn còn rất nhiều sự thay đổi. Cũng giống như trước đây, khi tôi còn thích Hình Thiên, tôi đã nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ sống vì anh ấy. Nhưng bây giờ lại cảm thấy những suy nghĩ đó thật ấu trĩ. Anh muốn tin tôi thì tin, còn nếu không tin thì tôi cũng không còn cách nào cả.”

Hạng Thịnh Duật nghe vậy cười đáp: “Anh tin vào bản thân anh. Có điều anh muốn nhắc nhở em, hoàng tử Kewell mặc dù là một trong những ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quốc vương nhưng anh ta không có quan hệ ruốt thịt với công chú Dania. Hơn nữa công chúa Dania lại rất yêu quý hoàng tử Caesar. Khi em đi gặp hoàng tử Kewell đàm phán thì chú ý đừng vì không đàm phán thành công mà để lộ những điều không nên.”

Mục Uyển không lấy gì làm lạ, quả là anh ta đã biết việc cô hẹn với hoàng tử Kewell. Thế nhưng cũng may là Hạng Thịnh Duật đã nhắc nhở cô về việc đề phòng hoàng tử Kewell.

“Cảm ơn anh.” Mục Uyển nói, lời nói này là xuất phát từ tận đáy lòng cô.

Hạng Thịnh Duật nghe thấy liền mỉm cười. Anh đang đánh cược, đánh cược những gì mà anh hiểu về Mục Uyển, đánh cược rằng dù cô luôn giữ thái độ lạnh nhạt với anh nhưng trong trái tim cô thì không.

“Nếu có việc gì thì hãy gọi điện cho anh, mọi việc ở trong nước anh đã giúp em xử lí ổn thỏa rồi. Chỉ có vậy thôi.” Nói xong Hạng Thịnh Duật liền tắt máy.

Mục Uyển hít một hơi thật sâu đồi đặt điện thoại xuống ghế sô pha. Cô tiếp tục ăn cơm, bởi cô cần ăn nhiều hơn một chút. Chỉ có như vậy thì cô mới có một sức khỏe tốt, mới đủ sức để tiếp tục chiến đấu.

Ba giờ chiều,

Mục Uyển đã đi gặp hoàng tử Kewell theo sự xắp xếp của Thomas. Anh ta là con trai thứ của quốc vương.

“Thomas nói cô có việc quan trọng muốn gặp tôi nên đặc biệt nhờ anh ấy hẹn tôi ra, còn về vấn đề cụ thể là gì thì gặp mặt mới nói?” Hoàng tử Kewell vừa hỏi vừa quan sát Mục Uyển. Giọng điệu anh ta vừa giữ khoảng cách vừa có vẻ như đang đề phòng.

“Có việc gì thì hai người hãy nói chuyện với nhau, tôi không làm phiền nữa.” Thomas nói, không đợi hai người nói chuyện đã đi thẳng ra ngoài cửa.

Mục Uyển cười mỉm khi thấy Thomas đang ra sức tự bảo vệ bản thân.

“Hôm nay quả là ngày may mắn của tôi, sự kì thị của mọi người đối với tôi trong nhiều tháng nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, tôi đã được trong sạch. Lần trước tôi đã gặp anh một lần, ngày mai tôi phải về nước nên rất muốn gặp lại anh.” Mục Uyển lên tiếng.

“Cô nói trực tiếp vào vấn đề đi.” Hoàng từ Kewell nhìn đồng hồ trên cổ tay: “cô có mười phút, mười phút sau tôi có một cuộc họp”.

“Nói thực thì mục đích chính của tôi chỉ là muốn kết thêm một người bạn mới mà thôi.” Mục Uyển lấy tài liệu đã chuẩn bị đưa qua cho Kewell.

Cô nói tiếp: “Nếu như anh cần thì trong đó đã ghi rõ những cách thức liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan ngênh đến nước M. Nhưng nếu không có duyên thì tôi cũng rất trân trọng lần gặp gỡ này. Anh bận thì tôi sẽ không làm phiền nữa.”

Kewell nhìn qua tài liệu của Mục Uyển: “Cô làm vậy là có ý gì?”

“Điều tôi muốn nói đều đã nằm hết ở trong tập tài liệu đó. Trước mắt cứ như vậy đã, tôi hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.” Mục Uyển đưa tay về phía Kewell.

Hoàng tử Kewell chau mày, đưa tay ra bắt tay với cô.

“Tôi tin là tất cả mọi thứ đều do số phận an bài sẵn. Giữa hai người điều quan trọng nhất là duyên phận. Nếu như hai người có cùng quan điểm, cùng chí hướng thì nhất định sẽ cùng nhau hợp tác, còn nếu như không thì đã làm phiền anh rồi.” Mục Uyển mỉm cười, nói xong cô quay người đi khỏi.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.