Cưng Vợ Đến Tận Cùng-Cưng Vợ Yêu Đến Tận Cùng

Chương 1123: Chap-1124




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chương 1124: Cô Lựa Chọn Hướng Tới Tương Lai​

CHƯƠNG 1124: CÔ LỰA CHỌN HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI

“Phu nhân, cô có tâm sự gì cần tôi chia sẻ không?” Lã Bá Vĩ hỏi.

Mục Uyển dừng một chút.

Chuyện vô cùng quan trọng, nếu cô quyết đi cùng Hình Thiên, chỉ cần lộ ra một chút tin tức thôi cũng có thể thất bại, lúc đó, chờ đợi cô sẽ là cuộc sống còn kinh khủng hơn cả địa ngục.

Cô không thể nói cho bất cứ ai.

“Tôi đang nghĩ ngày mai phải trao đổi với Thomas như thế nào?” Mục Uyển nói.

“Phu nhân yên tâm, người của tôi đã liên hệ với Thomas, không chừng đêm nay họ sẽ hẹn gặp nhau, tôi đã chuẩn bị camera xong rồi.” An Kỳ nói.

“Cô bảo người của cô dừng lại đi, tôi có chứng cứ ngoại tình của Thomas.” Mục Uyển nói.

“Hả? Có rồi, nhanh vậy sao?” An Kỳ kinh ngạc nói.

“Có người cho tôi. Nhưng tôi cần phải suy nghĩ thêm đã.” Mục Uyển nói lấp lửng.

“Được, giờ tôi gọi điện cho bạn mình ngay.” An Kỳ lập tức lấy điện thoại ra gọi.

“Hai người ăn đi, tôi ra ngoài đi dạo chút.” Mục Uyển nói.

“Phu nhân, tôi đi cùng cô.” Lã Bá Vĩ nói.

Mục Uyển lắc đầu: “Tôi không có kẻ thù ở đây, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, không nguy hiểm. Tất cả nguy hiểm của tôi đều ở nước M. Hai người cứ ăn cơm đi.”

Lã Bá Vĩ thấy Mục Uyển đã quyết, gật đầu: “Có chuyện gì xin gọi điện ngay cho tôi.”

“Được, tôi đi một lúc rồi về.” Mục Uyển nói rồi đi ra ngoài.

Cô đi dọc theo một con sông.

Hai bên bờ sông được trang trí bằng các loại đèn màu sắc khác nhau, trên sông còn có mấy chiếc thuyền xinh đẹp, rực rỡ trong đêm.

Cô đi hơn mười phút thấy thấm mệt.

Mục Uyển ngồi trên chiếc ghế ven bờ, nhìn mặt sông.

Tương lai mà Hình Thiên nói thật đẹp, cô chỉ cần chờ một, hai năm, chờ anh chuyển giao vị trí của mình cho Cố Lăng Kiệt, sau đó, cuộc sống của họ sẽ thay đổi hoàn toàn, giống như trong giấc mơ của cô vậy.

Nếu cô về nước M, chờ cô sẽ là vô vàn chuyện rác rưởi phiền toái cùng rất nhiều khó khăn, cực khổ.

Con người, phần lớn đều muốn hưởng thụ tốt đẹp, trốn tránh khổ đau.

Đứng trước đau khổ, trong tiềm thức sẽ luôn muốn chạy trốn, chỉ trong những hoàn cảnh đặc biệt mới bị ép buộc phải đối mặt với chúng.

Chuông điện thoại vang lên, Mục Uyển thấy Lã Bá Vĩ gọi tới liền nghe máy: “Sao vậy?”

“Chúng tôi ăn xong rồi, phu nhân đang ở đâu, chúng tôi qua đó tìm cô.” Lã Bá Vĩ nói.

“Hai người ra cửa, rẽ phải, đi dọc theo bờ sông, tôi ngồi ở ghế ven bờ.” Mục Uyển nói xong liền cúp máy.

“Xin chào.” Có người chào hỏi Mục Uyển.

Mục Uyển thấy người nước ngoài trước mặt rất quen mắt; “Anh là?”

“Tôi là người lái thuyền, trước đó mấy người ngồi thuyền tôi, người đàn ông đi cùng cô còn rơi xuống nước.”

Mục Uyển nhớ ra anh ta là ai: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”

“Hôm nay tôi được nghỉ, cô còn nhớ, hôm đó cô tặng tôi cái vòng cổ sao?” Người lái thuyền khó xử nói.

“Có, anh xứng đáng.”

“Không biết có phải tôi vô duyên với cái vòng kia không, lúc tôi về nhà bị người ta cướp.”

Mục Uyển: “...”

Cô có trực giác, người cướp vòng cổ của anh ta có khả năng chính là Hạng Thịnh Duật.

Mục Uyển nhất thời không biết an ủi người đàn ông này thế nào.

“Người đàn ông kia đâu? Trông anh ta có vẻ rất để ý cô.” Người lái thuyền nói tiếp.

“Anh ta không có khả năng để ý tôi, quan hệ của chúng tôi rất khó nói.”

Người lái thuyền ngồi cạnh Mục Uyển: “Tôi thấy hai người rất đẹp đôi.”

Khóe miệng Mục Uyển hơi co lại, mở điện thoại xem giờ: “Xin lỗi, tôi phải đi.”

“Có thể cho tôi vay 300 triệu được không? Con tôi bị ốm, cần tiền khám bệnh.” Đột nhiên, người lái thuyền lên tiếng nói.

Chuyện quá đột ngột, Mục Uyển ngây người: “Giờ bé đang ở bệnh viện sao?”

“Đúng vậy, bệnh viện phía trước, bị bệnh tim bẩm sinh. Tôi biết mình rất đường đột, vô cùng xin lỗi.” Vẻ mặt người lái thuyền rất khó xử.

Mục Uyển nghĩ một lát: “Lát nữa bạn tôi sẽ tới đây, cô ấy sẽ đi thăm con anh cùng anh, sau khi xác định những gì anh nói là thật, cô ấy sẽ cho anh một số tiền nhất định, anh không phải trả lại. Còn nếu anh nói dối, anh có thể sẽ mất đi một số thứ, đấy là trao đổi đồng giá.”

Người đàn ông sửng sốt: “Tôi sẽ mất thứ gì?”

Mục Uyển cong môi: “Anh lộ sơ hở, anh nói dối.”

“Tôi không nói dối, con gái tôi bị bệnh thật, chỉ là không nghiêm trọng như tôi nói. Con bé bị bệnh tim bẩm sinh, cần tiền làm phẫu thuật.” Anh ta sửa lời.

“Người của tôi sẽ đi theo tìm hiểu tình huống của anh, cho anh một số tiền thích hợp.” Vẻ mặt Mục Uyển không hề thay đổi.

Lã Bá Vĩ với An Kỳ chạy bộ lại đây, đứng sau lưng Mục Uyển.

“An Kỳ, cô đưa anh ta về, anh ta nói con gái mình bị bệnh tim bẩm sinh, cần tiền phẫu thuật. Cô đi tìm hiểu sự việc, cần bao nhiêu tiền thì gọi cho tôi.” Mục Uyển ra lệnh.

“Rõ.” An Kỳ trả lời.

Cô ấy đi cùng người lái thuyền.

“Chúng ta về thôi.” Mục Uyển nói khẽ.

“Cần tôi cùng cô uống một chén không?” Lã Bá Vĩ hỏi.

Mục Uyển nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Cồn không phải thứ tốt, sẽ làm tê liệt thần kinh con người, thậm chí sẽ hủy hoại lý trí, tôi sợ mình uống rượu xong sẽ làm ra quyết định sai lầm.”

“Vậy thì thôi, cô là một người lý trí, tôi tôn trọng quyết định của cô, cũng tin tưởng quyết định của cô luôn luôn chính xác.” Lã Bá Vĩ đồng ý nói.

“Thực tế mà nói, tôi còn chưa quyết định.” Mục Uyển cười khổ.

“Cô đã quyết định rồi, để tôi kể cho cô một câu chuyện, một ông chủ muốn đuổi việc một công nhân, ngày đầu tiên không đuổi, ngày hôm sau vẫn không đuổi nhưng một ngày nào đó chắc chắn sẽ đuổi, vì một khi đã có ý định thì kết quả chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô không muốn nói cho tôi, thật ra trong tiềm thức đã quyết định xong rồi.” Lã Bá Vĩ nhắc nhở.

Mục Uyển nhìn Lã Bá Vĩ đầy thâm thúy.

Cho nên, quyết định của cô, là đi cùng Hình Thiên sao?

Về khách sạn, Mục Uyển trằn trọc mãi không ngủ được, đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Hai con đường bày ra trước mắt cô.

Hai kết quả hoàn toàn trái ngược.

Một bên là địa ngục, nhưng chỉ cần cô có thể bò ra khỏi đó thì giống như đứng trên vai người khổng lồ vậy, cô có thể hô mưa gọi gió mà không ai dám xúc phạm, khinh thường, bắt nạt hay giẫm đạp cô.

Bên kia lại giống như lối tắt lên thiên đường, cô không cần làm gì, chỉ cần chờ Hình Thiên chiến thắng trở về, nhưng cô cũng không thể tham gia vào thắng lợi của anh, có rất nhiều biến cố không thể lường trước được, giống như mượn tay người khác.

Mục Uyển đứng đấy hai giờ, cuối cùng cũng quyết định.

Cô muốn cho mình một cơ hội hướng tới tương lai tươi sáng.

Mục Uyển cầm điện thoại, gọi cho Hình Thiên.

Một tiếng, hai tiếng...

Mỗi một tiếng chuông chờ vang lên là một lần cô khẩn trương.

Rốt cuộc, chuông báo vang lên tiếng thứ năm, Hình Thiên nghe máy...

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.