Chương 1086: Em Đẹp, Em Nói Gì Cũng Đúng
CHƯƠNG 1086: EM ĐẸP, EM NÓI GÌ CŨNG ĐÚNG
Sở Dã Bạch cong môi, bình tĩnh uống hết trà trong tách, nhẹ giọng nói: "Gặp ở nước M, Hạng Thịnh Duật."
Buổi tối, Hương Tuyết Duyệt Hải. . .
Hạng Thịnh Duật đã uống ly rượu thứ ba: "Pha không tệ, thêm một ly nữa."
Thẩm Diên Dũng chậm rì rì pha rượu: "Muốn uống rượu bao nhiêu cũng được, nhưng mà, uống rượu rồi, tôi sẽ ném thẳng cậu ra ngoài, đừng làm bẩn chỗ của người phụ nữ của tôi."
Hạng Thịnh Duật cong môi, mang theo thái độ khiêu khích: "Vậy tôi sẽ bò vào từ cửa sổ, ngủ trộm ở nhà cậu."
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười, đưa rượu cho anh ta: "Cậu cho rằng tôi ăn chay à."
"Có muốn đánh một trận không?" Hạng Thịnh Duật cười nói.
Thật ra, tâm trạng của anh ta bây giờ, rất không tốt, không tốt đến sắp bùng nổ rồi.
"Cậu cho rằng tôi nhàm chán giống cậu sao, trước giờ đánh nhau đều không phải chí hướng của tôi." Thẩm Diên Dũng cười nói.
Hạng Thịnh Duật uống một ngụm, vừa đắng vừa cay, lại phun ra ngoài.
Thẩm Diên Dũng đã sớm biết kết quả như vậy, né ra từ lâu rồi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày: "Cậu pha cái gì vậy?"
"Tôi gọi nó là Liệt Hỏa." Thẩm Diên Dũng nói: "Còn muốn nữa không?"
"Ha, cậu nói xem?" Hạng Thịnh Duật tối tăm nói, mang theo ánh mắt cảnh cáo, toàn là sắc bén.
Thẩm Diên Dũng vẫn rất thích tính cách của Hạng Thịnh Duật, đủ đường hoàng, đã làm rất nhiều chuyện anh muốn làm nhưng không làm, cả đời cũng không thể làm.
Anh pha thêm hai ly rượu nữa, rót cho Hạng Thịnh Duật một ly, mình một ly, ngồi xuống bên cạnh Hạng Thịnh Duật: “Để tôi đoán một chút, cậu thất tình à?”
"Tôi giống như người sẽ thất tình sao?" Hạng Thịnh Duật không cần suy nghĩ đã phủ định .
"Muốn, mà không được, chính là thất tình, cô ấy khiến cậu rất không biết làm sao?" Thẩm Diên Dũng hỏi, nhấp một ngụm rượu, nói tiếp:"Cậu yêu cô ấy, nhiều hơn cô ấy yêu cậu."
Hạng Thịnh Duật liếc mắt xem thường, không thừa nhận: "Ngoài bản thân ra, tôi không yêu ai cả."
Anh ta nói xong, trong mắt xuất hiện một vết nứt, ngay cả anh ta cũng không phát hiện, một hơi uống cạn sạch ly rượu.
"Khi nào cậu kết hôn với Phó Hâm Ưu?" Thẩm Diên Dũng có chút đăm chiêu hỏi.
"Vẫn chưa có quyết định, có phải cô ta hay không vẫn chưa chắc đâu? Pha cho tôi thêm ly nữa, ly đầu tiên không tệ, tôi muốn loại đó." Hạng Thịnh Duật nói.
"Cậu cho rằng chỗ này của tôi là quán bar, thật ngại quá, chỗ này của tôi có bỏ tiền cũng không uống được đấy, trừ khi, cậu trả lời vấn đề của tôi." Thẩm Diên Dũng nói.
Hạng Thịnh Duật uể oải ngồi trên ghế, một tay vắt lên lưng ghế: "Cậu muốn hỏi gì, xem tâm trạng của tôi, vui vẻ sẽ nói với cậu, không vui thì tôi phải đi rồi."
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười, càng tiếp xúc với Hạng Thịnh Duật, càng cảm thấy Hạng Thịnh Duật hợp với khẩu vị của anh.
Anh thích người thú vị.
"Sở Dã Bạch hãm hại ông nội của cậu, cậu lại hợp tác với anh ta, nếu tôi đoán không sai, người cậu thật sự muốn đối phó là Sở Dã Bạch?" Thẩm Diên Dũng nói.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, cười càng tươi hơn, khó dò âm u nhìn Thẩm Diên Dũng, cả người tràn đầy nguy hiểm: "Có người từng nói nói với cậu, cậu sống không thọ không."
"Từ khi còn nhỏ, tôi đã lớn lên trong âm mưu quỷ kế rồi, không phải bị dọa đến lớn, thầy tướng số nói tôi có thể sống lâu trăm tuổi.” Thẩm Diên Dũng không hề yếu thế nói.
"Xem ra từ nhỏ cậu đã bị lừa đến lớn." Hạng Thịnh Duật đứng lên: "Rượu kia của cậu, còn không uống ngon bằng rượu bình thường mà tôi mua, đúng là, rẻ thì không phải đồ tốt, đi đây." Hạng Thịnh Duật xoay người, nhìn thấy Lưu San trốn ở một bên nhìn lén.
Lưu San thấy mình bị phát hiện, lập tức rụt đầu lại.
Hạng Thịnh Duật đi thẳng qua.
Lưu San duỗi cổ nhìn bóng lưng của anh ta.
Hạng Thịnh Duật đột nhiên dừng chân.
Lưu San vội vàng dời mắt đi, trốn vào trong phòng.
Hạng Thịnh Duật không có quay đầu lại, cong khóe môi, đi về phía trước.
Anh ta vừa đi, Lưu San lập tức đi tìm Thẩm Diên Dũng, lo lắng hỏi han:"Dáng vẻ của người kia nhìn thật hung ác, anh ta nói anh sống không thọ là có ý gì, anh có thể gặp nguy hiểm không?"
"Anh ta có năng lực phân biệt đúng sai cơ bản." Thẩm Diên Dũng đánh giá.
"Có cái gì, nếu anh ta có, biết rõ ông nội là bị Sở Dã Bạch hãm hại, lại còn muốn hợp tác với Sở Dã Bạch. Em nghĩ lại cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cái này không phải nhận giặc làm cha sao?” Lưu San lo lắng.
Thẩm Diên Dũng pha rượu ngọt cho Lưu San: "Nếu cậu ta thật sự hợp tác với Sở Dã Bạch, Hình Thiên đã sớm xuống đài rồi , hoặc đã sớm chết ở nước M rồi, là cậu ta cố ý thả đi, bây giờ cậu ta cũng chỉ là ở ẩn thôi.”
"Cho nên, anh ta đứng ở phía Hình Thiên sao?" Lưu San không hiểu, nhíu mày.
"Cũng không đến mức đó, cậu ta tự do, ngược lại, anh cảm thấy cậu ta là người làm việc lớn, lòng dạ sâu xa, hơn nữa còn cẩn thận, cho dù người bên cạnh cậu ta, đoán chừng cũng không đoán ra cậu ta thật sự nghĩ gì?" Thẩm Diên Dũng đoán.
"Vậy anh hợp tác với anh ta, có thể quá nguy hiểm hay không?" Lưu San lo lắng.
"Người nguy hiểm không phải cậu ta, mà là Sở Dã Bạch, rõ ràng bây giờ Sở Dã Bạch có thể lấy chứng cứ giúp anh tẩy trắng, nhưng bây giờ vẫn chưa phát ra, em đoán xem, là vì sao?" Thẩm Diên Dũng hỏi, nâng ly đưa cho Lưu San.
Lưu San nhận lấy, dùng muỗng nhỏ khuấy khuấy: "Em không muốn đoán, đoán rất mệt, anh nói với em đi."
Thẩm Diên Dũng hơi bất đắc dĩ, lại rất cưng chiều nhìn cô ấy: "Một là, Sở Dã Bạch muốn kiềm chế nhà họ Hạng, thứ hai, muốn ngăn chặn Hạng Thịnh Duật, chỉ cần chứng cứ tẩy trắng ở trên tay anh ta, Hạng Thịnh Duật sẽ bị quản chế bởi anh ta, sẽ không lật mặt với anh ta, thứ ba, Sở Dã Bạch cũng muốn kiềm chế anh, muốn điều khiển tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay."
"Em không thích Sở Dã Bạch, anh ta không phải người tốt." Lưu San trực tiếp bày tỏ.
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười: "Hắn ngàn không nên vạn không nên, chính là trêu chọc Hạng Thịnh Duật, khi quyền của một người không đủ để khống chế một người khác, thì chắc chắn sẽ bị cắn trả, Hạng Thịnh Duật không phải người Sở Dã Bạch có thể khống chế, cho dù từ năng lực, khí thế, hay là năng lực bày mưu tính kế, Sở Dã Bạch đều thua Hạng Thịnh Duật quá xa."
Lưu San uống một ngụm rượu ngọt: "Em cảm thấy người lợi hại nhất chính là anh, bọn họ đều không lợi hại bằng anh."
Thẩm Diên Dũng vui vẻ.
Có lẽ, anh làm một cái chính khách, sẽ rất lợi hại, thay đổi như chong chóng không biết đâu mà lần, một âm mưu, đều ép người vào chỗ chết.
Nhưng mà, so với cuộc sống bây giờ, anh thích bây giờ hơn, có thể thường xuyên ở cùng Lưu San, ngoài chuyện kia là mục tiêu phấn đấu của anh, cũng không có chuyện gì có thể quấy rầy bọn họ, trái lại cuộc sống trôi qua càng thoải mái và hạnh phúc hơn.
"Đây đều bản thân em cho rằng như thế, bọn họ rất lợi hại đấy, chỗ lợi hại thậm chí em còn không ngờ được đâu." Thẩm Diên Dũng véo mũi của Lưu San.
"Ai nói chứ, bọn họ biết pha rượu không? Biết làm đồ dùng trong nhà không? Biết vẽ không? Biết thiết kế trò chơi không? Biết nấu cơm không? Biết may quần áo không? Biết xếp chăn không? Không biết đúng không, bọn họ có lợi hại bao nhiêu, cũng là trên âm mưu quỷ kế, anh là toàn năng, có được không, đừng tự coi nhẹ mình." Lưu San nói xong, đưa ly cho Thẩm Diên Dũng: "Cho em yêu thêm ly nữa nào."
Thẩm Diên Dũng nở nụ cười, nhận lấy cái ly rỗng trong tay Lưu San: "Em đẹp, em nói gì cũng đúng cả."