Chương 1069: Trực Tiếp Xung Đột Rồi, Tốt
CHƯƠNG 1069: TRỰC TIẾP XUNG ĐỘT RỒI, TỐT
Vấn đề này quá sắc bén, nếu như cô trả lời đúng... Rõ ràng chuyện bọn họ kết hôn lại sẽ còn xa mới có được.
Hơn nữa, nét mặt của Hạng Thịnh Duật bây giờ có vẻ quá mức lo lắng.
Cô quá rõ sự hung ác, tàn bạo của anh ta.
Nếu như cô trả lời không phải... Cô không muốn phá hỏng phần tốt đẹp trong lòng, phần tốt đẹp này quá quý giá.
"Nói." Hạng Thịnh Duật ép hỏi, con ngươi sắc bén co lại càng thêm sắc bén, không cho cô có không gian để trốn tránh.
"Có cưới lại hay không là do tôi quyết định sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Hạng Thịnh Duật, không lùi bước.
Hình Thiên cảm giác được bầu không khí giữa bọn họ thật khác thường.
Phó Hâm Ưu đi tới, cô ta mặc chiếc váy dài màu tím có gắn thêm sequins, càng tôn thêm dáng người tinh tế của cô ta.
Ánh mắt cô ta di chuyển qua lại giữa Hạng Thịnh Duật và Mục Uyển, mỉm cười nói: "Tôi bỏ lỡ rất nhiều cảnh tượng đặc sắc sao? Mục Uyển, cô nói cho tôi biết được không?"
Mục Uyển rút tay ra và đi tới trước mặt Phó Hâm Ưu, giải thích: "Chỉ là nói chuyện bình thường thôi, bởi vì quá mức nhàm chán nên tôi cũng không biết phải nói tỉ mỉ thế nào nữa?"
Phó Hâm Ưu nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Các người nói về đề tài rất nhàm chán sao?"
"Không có gì cả." Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói, ánh mắt vẫn nhìn trên mặt Mục Uyển và ngầm nói móc: "Cô đúng là càng lớn càng không có năng lực, làm kẻ nhu nhược lâu rồi thì cũng chỉ có thể là một kẻ bỏ đi thôi."
Mục Uyển hất cằm lên, liếc nhìn về phía Hạng Thịnh Duật: “Không phải anh hy vọng tôi làm người nhu nhược sao? Hay là anh hy vọng bắt đầu từ giờ phút này, tôi cởi bỏ áo khoác của kẻ nhu nhược, để cho anh xem thử thế nào là người mạnh mẽ?"
"Người mạnh mẽ à, dựa vào cô sao?" Hạng Thịnh Duật xoay người đầy ngạo mạn. Khi anh ta đi được mấy bước mới quay mặt sang nhìn về phía Mục Uyển, ánh mắt thâm trầm, khóe miệng cong lên với vẻ giễu cợt.
Hình Thiên lại cầm tay Mục Uyển, kéo cô đi đến ngoài cửa và hỏi thẳng: "Đây chính là rất tốt mà em từng nói sao? Khi ở trong nước, anh ta chắc hẳn đã không ít lần bắt nạt em, em không cần lừa tôi nữa. Ở trong nước ngoại trừ Hắc Muội ra, tôi còn có người khác."
Mục Uyển biết anh có người khác, Hắc Muội cũng đã nói.
Nhưng cô xác định những người khác của anh không thể biết tỉ mỉ được.
Nếu không, anh sẽ không phải tìm chứng cứ ở chỗ cô.
"Anh và anh ta đứng ở hai phía đối lập, em đứng ở bên phía anh, anh ta nhằm vào em cũng là chuyện bình thường. Chỉ có điều vẫn là câu nói kia, nhà họ Hạng vẫn nằm ở trong tay cậu út của em, anh ta sẽ không làm gì em đâu." Mục Uyển trấn an.
"Có cưới lại hay không, không phải là chuyện em có thể quyết định được, những lời này lại có ý gì?" Hình Thiên hỏi.
"Nếu em có thể quyết định thì em căn bản sẽ không ly hôn rồi. Anh cảm thấy chuyện cưới lại có thể do em quyết định được sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
Hình Thiên nắm tay cô chặt hơn, rất nhiều lời nói đều nghẹn ở trong cổ họng, lại giấu ở trong mắt.
Mục Uyển cười. "Khi em còn bé đã không hợp với anh ta, cho nên anh ta châm chọc em quen rồi, không có vấn đề gì đâu. Lúc nào cũng có một số người như vậy, muốn tránh cũng tránh không được, vậy em cũng sẽ không tránh nữa. Em không sao, nếu như em có việc thì em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Hình Thiên vẫn im lặng nhìn cô, không nói lời nào.
"Được nữa, chúng ta nhanh vào thôi. Hôm nay là sân nhà của anh đấy." Mục Uyển giục.
"Là sân nhà của chúng ta chứ!" Hình Thiên sửa lại lời.
Anh nắm tay cô đi vào trong. Hạng Thịnh Duật ngồi ở trên vị trí chủ nhà, tay lắc ly rượu đỏ, ánh mắt giống như mắt cá chết nhìn chằm chằm vào mặt của Mục Uyển, rõ ràng rất không vui.
Hắc Muội xông tới trước mặt Hạng Thịnh Duật: “Mời anh đứng lên, anh ngồi vào vị trí của tổng thống rồi."
"Lăn!" Hạng Thịnh Duật thốt ra một từ đầy sắc bén: “Ông đây muốn ngồi ở đâu thì ngồi ở đó. Ai quy định chỗ này là của tổng thống các người chứ?"
Mắt Hắc Muội đỏ lên. Cô ấy nhận thấy được tính tình của Hạng Thịnh Duật đúng là cực kỳ không tốt nên nhìn về phía Mục Uyển xin giúp đỡ: "Bà chủ."
"Đúng là vật đổi theo người, không thể ứng phó quá cứng nhắc được. Vị trí chủ nhà vốn là được xác định cho chủ nhân, về sau chắc hẳn chủ nhân của vị trí chủ nhà thay đổi rồi." Mục Uyển nói.
"A." Hạng Thịnh Duật bật cười một tiếng, ánh mắt càng lạnh hơn: “Lá gan không nhỏ đâu."
"Một phút trước anh còn nói tôi là người nhu nhược, rốt cuộc tôi là người nhu nhược hay có lá gan không nhỏ nhỉ?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
"Người nhu nhược không có cảm giác tồn tại, bị người ta bỏ qua. Người có lá gan lớn thì trên cơ bản đều là kẻ chết nhanh nhất. Phải xem em lựa chọn thế nào?" Hạng Thịnh Duật nói với vẻ tối tăm.
"Vậy tôi thật sự còn muốn làm chuyện lá gan không nhỏ." Hình Thiên nói xen vào và dặn dò vệ sĩ: "Phu nhân không thoải mái, tôi cùng phu nhân đi trước, anh chiêu đãi bọn họ cho tốt."
"Vâng, ngài tổng thống."
Hình Thiên nắm tay Mục Uyển rời khỏi bữa tiệc, ra cửa và lên xe.
Anh nhìn về phía trước: “Hình như tôi không quá lý trí thì phải?"
"Đúng vậy." Mục Uyển đáp: “Điều này không phù hợp với tác phong của anh. Cho dù anh có không thích mấy đi nữa, cũng sẽ không để cho người ta nhìn ra được."
"Xem ra Hạng Thịnh Duật đã vượt quá mức không thích trong tưởng tượng của tôi, cho nên tôi mới nhịn không được." Hình Thiên vừa cười vừa nói.
Mục Uyển rũ mí mắt xuống.
Trước đây, cô từng xem qua một bộ phim truyền hình có tên là gì nhỉ? Cô đã quên mất rồi. Trong đó có một tình tiết mà lúc đó cô xem không hiểu được.
Có hai ba con hát rong trong một quán bar, bọn họ bị thiếu niên hư hỏng bắt nạt, có một hiệp sĩ đi qua đã cứu hai ba con bọn họ.
Hai ba con đau khổ cầu xin hiệp sĩ đừng xen vào việc của người khác, nhưng hiệp sĩ không hiểu, vẫn xen vào việc của người khác, đánh cho thiếu niên hư hỏng một trận.
Sau đó, anh ta rời khỏi quán bar và không nhìn thấy được hai ba con này.
Anh ta mới biết được, bởi vì anh ta đánh thiếu niên hư hỏng kia nhưng không thể luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ hai ba con bọn họ, hai ba con bọn họ đã không thể ở lại đây nữa nên chỉ có thể rời đi.
Bọn họ biết rời đi lại có thể thoát khỏi sự dây dưa của người thanh niên hư hỏng, nhưng vì kiếm sống lại vẫn phải nhẫn nhịn, để thiếu niên hư hỏng bắt nạt, sống sót trong kẽ hở.
Vừa rồi bọn họ rất thoải mái, làm cho Hạng Thịnh Duật không xuống đài được, lại đánh vào mặt anh ta.
Nhưng Hạng Thịnh Duật có thể lặng lẽ đi tới phủ Tổng thống, nếu như anh ta thật sự muốn lấy mạng của Hình Thiên mà thần không biết quỷ không hay, anh ta vẫn có thể làm được.
"Hình Thiên, trước kia phủ Tổng thống là của Thẩm Diên Dũng. Mấy đời nhà Thẩm Diên Dũng đều ở trong phủ Tổng thống, em cảm thấy trong phủ Tổng thống trong có vài con đường ngầm mà người khác không biết.
"Tôi đã từng phái người đi tìm nhưng không phát hiện ra." Hình Thiên nói.
"Nếu là con đường ngầm thì chắc chắn phải ở nơi rất bí mật, có thể ở trong tường. Có thể ở dưới nền nhà cũng có thể ở bên hồ. Em luôn cảm thấy phủ Tổng thống cũng không an toàn. Nếu có thể, em vẫn cảm thấy anh dọn ra ngoài ở thì tương đối yên tâm hơn." Mục Uyển ám chỉ.
"Nếu em không thích phủ Tổng thống, tôi sẽ xem xét nơi khác. Dù sao chuyển phủ Tổng thống không phải là chuyện nhỏ, phải thông qua hội nghị quyết định." Hình Thiên nói.
"Bên trong phủ Tổng thống có quá nhiều người. Con người của Hạng Thịnh Duật rất giỏi giở trò mờ ám, khó đối phó lắm." Mục Uyển nhắc nhở.
Hình Thiên bất đắc dĩ nhìn về phía cô. "Em biết anh ta khó đối phó, vậy mà em còn ở lại nhà họ Hạng?"