Được Hoắc Liên Liên điều trị, sau bảy ngày, Vân Tụ đã khôi phục ý thức, tay chân cũng bắt đầu có tri giác, đến hai mươi mốt ngày thì khỏi hẳn.
Vân Tụ lại quay về là Vân Tụ có thể nói có thể cười, có thể ăn có thể nhảy của ngày xưa.
Mọi người trong lãnh cung vui như ăn tết.
Đứa bé trong bụng Triệu Thanh Uyển như cũng cảm nhận được bầu không khí này, hôm nay vô cùng hiếu động, đá náng mấy cái.
Tối nay, Tiểu Mục Tử theo lệnh của Tiêu Sát dẫn hai thái giám tới, trên tay mỗi người xách hai hộp đồ ăn.
Tất cả đồ ăn đều là đầu bếp của Ngự Thiện Phòng làm.
Hoắc Liên Liên nhìn bàn đồ ăn đủ sắc đủ vị, cảm thán: "Hoàng thượng đúng là hiểu ý, biết hôm nay là ngày vui của lãnh cung chúng ta nên đặc biệt đưa nhiều đồ ăn ngon tới."
Vân Tụ thì khóc nức nở: "Hu hu hu, Vân Tụ có tài đức gì mà để hai chủ tử và thần y chăm sóc nô tỳ lâu như vậy, hoàng thượng còn ban thưởng nhiều đồ ăn tới chúc mừng nô tỳ khỏi bệnh. Hu hu hu... Ngày mai cho dù nô tỳ có chết cũng đáng, hu hu..."
"Vất vả lắm ta mới trị khỏi cho ngươi, ngươi lại nói ngày mai chết. Nếu ngày mai ngươi chết thì chẳng phải Hoắc Liên Liên ta uổng công cứu ngươi rồi sao?"
"Hu hu hu, người ta là quá vui thôi. Vả lại ta còn chưa thấy nương nương bình an sinh tiểu hoàng tử ra, còn chưa cùng nương nương ra khỏi lãnh cung, chưa tận mắt thấy tiểu hoàng tử trưởng thành, ta cũng không nỡ chết."
Dứt lời, Vân Tụ giơ tay lau nước mắt, hờn dỗi trừng mắt nhìn Hoắc Liên Liên.
Nghe Vân Tụ và Hoắc Liên Liên đấu võ mồm, Triệu Thanh Uyển và Thuần thái phi bật cười.
Thuần thái phi ngồi cạnh Triệu Thanh Uyển, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu, hôm nay hoàng thượng sai người thưởng nhiều đồ ăn ngon như vậy, ngài ấy đang bày tỏ hoàng hậu buồn thì ngài ấy buồn, hoàng hậu vui thì ngài ấy vui."
"Lần này ngài ấy đúng là có lòng." Triệu Thanh Uyển khẽ cười.
"Chờ đến ngày hoàng hậu sinh long tự cũng sẽ là thời điểm ngài ấy đón hoàng hậu ra khỏi lãnh cung. Đến khi đó người không thể tiếp tục trốn tránh tình cảm của ngài ấy nữa. Và cả đám phi tần như hổ rình mồi với người và long tự, người cũng phải nghĩ cách chu toàn. Hoàng hậu, người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Mấy tháng hoạn nạn cùng nhau, giữa họ đã như người thân.
Trong lòng Thuần thái phi, Triệu Thanh Uyển chẳng khác nào nữ nhi của mình.
Nghĩ tới mùa xuân năm sau nàng sẽ sinh long tự, cùng ấu tử trở về Phượng Nghi Điện, Thuần thái phi là người từng trải, không khỏi lo lắng.
"Thuần thái phi, nói thật ta vẫn chưa chuẩn bị, nhưng ta biết vì đứa bé, những điều này ta bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt."
"Hoàng hậu có thể nghĩ như vậy, ta cũng yên tâm rồi. Trước đây hoàng hậu chỉ có một mình, muốn thế nào cũng không sao, nhưng bây giờ người đã có nỗi uy hiếp, hơn nữa nỗi uy hiếp này ở ngay bên cạnh người. Nó còn nhỏ, hoàng hậu là mẫu thân bắt buộc phải trở nên mạnh mẽ."
"Ta biết nỗi lo của thái phi. Thái phi yên tâm, ngày nào đó chúng ta rời khỏi lãnh cung này, Thanh Uyển sẽ dốc toàn lực bảo vệ đứa bé, cũng sẽ bảo vệ thái phi và Vân Tụ. Mong là ngày sau thái phi vẫn sẽ tiếp tục nhắc nhở Thanh Uyển. Thanh Uyển tuổi còn trẻ, suy nghĩ chưa đủ sâu xa."
"Được, được, chỉ cần hoàng hậu không chê ta, ta nguyện bầu bạn bên cạnh hoàng hậu cả đời." Thuần thái phi kích động nắm chặt tay Triệu Thanh Uyển, nghẹn ngào nói.
Thời gian cùng sống ở lãnh cung, Thuần thái phi chưa bao giờ chủ động nói với Triệu Thanh Uyển khi nàng rời khỏi lãnh cung cùng đưa bà đi.
Triệu Thanh Uyển không rõ tương lai của bản thân, cũng chưa từng chủ động nói rõ và trịnh trọng như vậy.
Nhưng hôm nay, lời nàng nói là lời hứa chắc chắn.
Chẳng những hứa chỉ cần nàng rời khỏi lãnh cung sẽ đưa Thuần thái phi đi cùng, mà còn uyển chuyển biểu đạt chỉ cần ra khỏi lãnh cung, nàng sẽ cố gắng ngồi vững vị trí hoàng hậu. Chỉ khi ngồi vững vị trí hoàng hậu của mình, nàng, con của nàng và những người nàng quan tâm mới có thể bình yên sinh tồn trong hoàng cung phức tạp này.
Không còn cách nào khác.
Trừ khi nàng và con có thể rời khỏi hoàng cung, đến nơi Tiêu Sát không tìm thấy.
Nhưng đó là chuyện còn khó hơn lên trời.
Thuần thái phi căn bản không dám to gan nghĩ thế.
Thỉnh thoảng Triệu Thanh Uyển chỉ lén nghĩ một chút, nhưng mạng của người thân và người nàng thích như con kiến, chỉ cần kẻ làm đế vương là Tiêu Sát ra lệnh, bọn họ sẽ mất mạng.
Có quá nhiều điều phải lo lắng, nàng không thể nghĩ được cách vẹn toàn, chỉ đành chọn cách thỏa hiệp.
Vì trên dưới hậu cung đều đã biết việc hoàng hậu có thai, Tiêu Sát gia tăng phòng bị xung quanh lãnh cung, tất cả đồ đưa đến lãnh cung đều phải được thống lĩnh thị vệ và thần y Hoắc Liên Liên kiểm tra.
Thời gian cuối thai kỳ, Triệu Thanh Uyển yên lòng hơn nhiều.
Còn chưa tới đông, Tiêu Sát đã lệnh Nội Vụ Phủ mang than và quần áo chống lạnh tới lãnh cung trước.
Hơn nữa có đôi hoan hỉ oan gia Hoắc Liên Liên và Vân Tụ rảnh rỗi là đấu võ mồm, cuộc sống ở lãnh cung cũng bớt đơn điệu.
Ở hậu cung, Lan phi và những người đầy tâm kế như Lương phi thỉnh thoảng vẫn gây ra chút sóng gió, có điều chưa đến mức ảnh hưởng toàn cục.
Vậy nên Tiêu Sát cũng mắt nhắm mắt mở.
Cây cối ở lãnh cung đã hoàn toàn trụi lá, sau đó từ những cành cây trụi lủi đâm chồi nảy lộc.
Hôm nay giờ Thân, mặt trời vừa xuống núi.
Thời tiết lúc ấm lúc lạnh.
Cùng với tiếng kêu lảnh lót "Oa", đứa bé đầu tiên của Triệu Thanh Uyển và Tiêu Sát chào đời.