Cung Tường Vãn Tâm

Chương 46: Bã thuốcThiếu hụt




Dứt lời, trên điện không còn ai tranh luận nữa, mọi người đều tán đồng suy nghĩ của hắn.

Tiêu Sát nói: "Vậy đi, trẫm cho các khanh ba ngày. Nếu sau ba ngày các khanh có thể thống nhất ý kiến, thay trẫm chọn được một người phụ, vậy đến lúc đó các khanh chọn ai, trẫm sẽ chọn người đó làm hậu. Nếu sau ba ngày các khanh vẫn như hôm nay thì việc này tạm thời gác lại, sau này không được nhắc tới việc phế hậu lập hậu, cố tình gây ra tranh cãi trong triều đình. Các khanh thấy sao?"

"Thế này..."

Hoàng thượng nói vậy không phải cho họ vấn đề không có lời giải sao?

Đại thần trong triều chia làm mấy phe phái sao có thể thống nhất ý kiến trong việc lập hậu?

Đây là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Vậy nên rất nhiều đại thần nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Quách tướng hiểu tâm ý của hoàng thượng, vì thế vui vẻ phụ họa: "Hoàng thượng anh minh! Lão thần tuân chỉ! Nếu sau ba ngày vẫn không thể quyết định được việc này, chứng tỏ đây là ý trời không thể làm trái, không thể phế Triệu hoàng hậu, tuyệt đối không được làm trái ý trời!"

"Quách tướng nói đúng, vi thần tuân chỉ."

"Thần cũng nghe theo ý chỉ của hoàng thượng."

Có Quách tướng đi đầu, lập tức có vài người tỏ vẻ ủng hộ, việc này đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Tiêu Sát, chỉ cần chờ ba ngày sau nói thêm vài câu là thôi.

Có điều tuy đã xử lý xong việc này nhưng Tiêu Sát không định dễ dàng tha thứ cho Cận thượng thư như vậy.

"Được rồi, nếu các khanh không còn ý kiến thì việc này quyết định như vậy. Cận thượng thư!"

"Có vi thần." Đột nhiên bị hoàng thượng điểm danh, Cận thượng thư thấp thỏm cúi đầu đáp.

"Gần đây trong số tấu chương dâng lên, có người bẩm báo Hộ Bộ thiếu hụt nghiêm trọng, có quan viên tham ô quốc khố. Việc này nếu là thật, tội của Hộ Bộ thượng thư nhà ngươi không thể tha. Trẫm lệnh ngươi trong vòng ba ngày tức tốc tra rõ việc này rồi báo cáo với trẫm, không được có sơ sót!"

"Vâng, vi thần tuân chỉ, vi thần chắc chắn sẽ nhanh chóng điều tra rõ việc này.

Nước quá trong thì không có cá, người quá tốt không có ai chơi.

Quan hệ giữa Hộ Bộ và chúng thần trong triều như nhau, trước nay luôn rắc rối khó gỡ, trong đó có trộn lẫn rất nhiều chuyện, vậy nên thỉnh thoảng xảy ra vài việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng, trong lòng mọi người đều biết.

Chỉ cần không quá đáng, hoàng thượng cũng sẽ không nghiêm khắc xử lý.

Nhưng hôm nay hắn lại đột nhiên nhắc đến việc này, Cận thượng thư biết hoàng thượng đang ra oai phủ đầu với mình.

Việc phế hậu lập tân hậu nào cần đế ba ngày với quyết định?

Giờ phút này Hộ Bộ thượng thư thầm thề từ nay sẽ không nhắc đến việc đó chứ, cho dù Trâu tướng có tiếp tục tạo áp lực, ông ta cũng quyết không làm chim đầu đàn.

Chứng kiến hoàng thượng am hiểu sử dụng quyền mưu của đế vương, những đại thần khác bây giờ cũng có cùng suy nghĩ với Cận thượng thư.

Thấy chúng đại thần dưới điện đã biết điều, Tiêu Sát hỏi: "Các khanh còn việc khác bẩm tấu không? Nếu không thì bãi triều!"

Thấy không có ai trả lời, Tiểu Mục Tử đứng cạnh lập tức cao giọng nói: "Bãi triều!"

Tiêu Sát vừa rời đi, chúng thần cũng sôi nổi nối đuôi nhau rời khỏi Kim Loan Điện uy nghiêm rộng lớn.

Cận thượng thư biết lần này bản thân xui xẻo rồi, nhưng ông ta không thể không phụng lệnh điều tra rõ việc thiếu hụt ở Hộ Bộ, vì vậy vừa chột dạ vừa nịnh nọt xin Trâu tướng giúp đỡ: "Trâu tướng, hôm nay hạ quan làm việc bất lực, mong Trâu tướng thứ lỗi. Hiện giờ hoàng thượng muốn hạ quan điều tra việc Hộ Bộ thiếu hụt, việc này phải làm sao cho phải đây?"

"Nên điều tra thế nào thì điều tra thế đó! Chút việc nhỏ giao cho ngươi còn đi hỏi lão phu hả?"

"Trâu tướng, những việc trong Hộ Bộ ngài cũng biết, lần này điều tra sẽ đụng chạm đến nhiều người, cũng sẽ liên lụy... Liên lụy đến Trâu gia..." Thấy Trâu tướng thấy chết không cứu, Cận thượng thư ám chỉ.

"Hừ, Cận thượng thư có ý gì vậy? Ngươi quản lý Hộ Bộ, hiện hoàng thượng muốn ngươi điều tra Hộ Bộ của ngươi, liên quan gì đến Trâu gia ta?"

"Trâu tướng, ngài không thể nói vậy. Bạc của Hộ Bộ có không ít cách đổi hoặc trộm lọt vào dưới trướng của Trâu gia ngài, ngài sao có thể nói chuyện này không liên quan đến Trâu gia chứ? Hoàng thượng muốn hạ quan tra rõ, nếu hạ quan bẩm báo đúng sự thật thì đương nhiên cũng sẽ không tha cho những người dưới trước của Trâu gia."

Dù sao con đường làm quan của ông ta đã nguy hiểm như chồng trứng, ông ta không muốn kiêng kị nữa, nói thẳng cho Trâu tướng biết rõ lợi và hại.

"Ngươi đang uy hiếp lão phu?"

"Trâu tướng hiểu lầm rồi, hạ quan sao dám uy hiếp ngài? Hạ quan chỉ muốn nói hạ quan và Trâu gia sớm đã là người trên cùng một thuyền. Hạ quan gặp nạn, Trâu gia phải nghĩ cách cứu hạ quan thì mới có lợi cho Trâu gia. Nếu ba ngày sau hạ quan bị hoàng thượng tống vào đại lao, vậy thì Trâu gia cũng sẽ bất lợi, ngài nói xem có phải thế không?"

"Hay lắm, xem ra lão phu đã xem thường ngươi. Thôi được, lão phu nể tình ngươi giúp đỡ Trâu gia, lần này lão phu sẽ giúp ngươi một lần. Lần sau... Hừ, chỉ sợ không có lần sau đâu!"

"Đa tạ Trâu tướng ra tay tương trợ. Trâu tướng yên tâm, lần sau hạ quan tuyệt đối không dám."

Bị một thượng thư nhỏ bé uy hiếp, Trâu tướng ở trên triều dưới một người trên vạn người đương nhiên không vui, thậm chí hận không thể lập tức tháo cái mũ quan của Cận thượng thư xuống.

Có điều Trâu tướng biết tên này chỉ là một con chó điên cắn người thôi, tạm thời giúp ông ta giải quyết khó khăn trước, sau này dạy dỗ cũng không muộn.

Trâu tướng lệnh ông ta nhanh chóng điều tra cụ thể xem quốc khố thiếu hụt bao nhiêu, sau đó âm thầm dùng tài sản của Trâu gia bổ sung khoản thiếu hụt này.

Đương nhiên muốn Trâu gia giúp Hộ Bộ lấp đầy là chuyện không thể.

Nhiều nhất Trâu tướng chỉ góp số bạc Trâu gia lấy được từ Hộ Bộ năm nay, số tiền còn lại ông ta mặc kệ, bảo Cận thượng thư tự nghĩ cách.

Thấy Trâu tướng đã có thể lùi một bước giúp mình bổ sung một khoản thiếu hụt, Cận thượng thư không dám được một tấc lại tiến một bước, chỉ đành tự xử lý.

Sau khi về phủ thừa tướng, Trâu tướng lập tức lệnh tổng quản phòng thu chi mang sổ sách đến cho mình xem.

Trâu phu nhân thấy thế vừa kinh ngạc vừa thấp thỏm hỏi: "Sao lão gia mới từ trong cung về lại đòi xem sổ sách, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

"Hoàng thượng muốn điều tra khoản thiếu hụt ở Hộ Bộ, Trâu gia chúng ta phải giúp Hộ Bộ lót một phần mới được, nếu để sự việc bị làm lớn sợ rằng bất lợi với Trâu gia, Lạc Dương và Lạc Lan."

"Cái gì? Nghĩa là bảo chúng ta nhổ ra số bạc Trâu gia đã nuốt vào sao?"

"Đúng vậy. Vậy nên các khoản thu chi trong phủ sau này phải giảm bớt lại. Còn nữa, ta thấy hạ nhân trong phủ quá nhiều, đuổi bớt vài người đi. Đúng rồi, chi phí mỗi tháng nàng lén sai người đưa vào cung cho Lạc Lan bắt đầu từ tháng này cũng giảm một nửa." Trâu tướng vừa nghiêm túc xem sổ sách vừa dặn dò phu nhân.

"Lão gia, sao lại nghiêm trọng như vậy? Tống cổ mấy hạ nhân thì thôi, sao ngay cả chi phí của Lạc Lan cũng phải cắt giảm chứ? Một mình Lạc Lan sống trong cung nếu không có tiền không phải sẽ bị các phi tần khác và đám nô tài bắt nạt sao?"

"Tính tình nữ nhi bà thế nào người làm mẫu thân như bà không rõ hả? Chỉ có nó bắt nạt người ta, ai dám bắt nạt nó? Nếu có ai bắt nạt được nó thì cũng chỉ chứng minh nó vô dụng, chút bạc Trâu gia đưa cho nó hàng tháng cũng không thể giải quyết. Đúng là mẹ hiền chiều con hư!" Trâu tướng ngại phu nhân không biết nặng nhẹ vụ việc lần này, còn quá cưng chiều nữ nhi, mất kiên nhẫn bác bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.